Tôi chọn lên núi ở

Tôi chọn lên núi ở
Nơi gió núi đại ngàn
Chen reo trong sương sớm
Cùng nhạc suối miên man

Tôi chọn lên núi ở
Nơi nắng cháy mưa rừng
Hòa trong hoa trong lá
Bản tình ca không ngưng

Tôi chọn lên núi ở
Nơi sao Hôm sao Mai
Gần trong tầm tay với
Như mắt hiền của ai

Tôi chọn lên núi ở
Ngày thảnh thơi hái rau
Đêm ngắm ngàn sao sáng
Chẳng muộn phiền mai sau

Tôi chọn lên núi ở
Đâu trốn chạy trần gian
Chỉ là không còn vướng
Chuyện hồng trần hợp tan

Tôi chọn lên núi ở
Nơi tôi tìm thấy tôi
Nơi ngày ngày tháng tháng 
Bình yên êm đềm trôi

Tại sao ta ly hôn?

Mạn đàm linh tinh bên việc ly hôn đình đám của cặp đôi ngôn tình SHK và SJK

Những tình yêu đẹp như mơ rồi cuối cùng cũng đến hồi kết thúc. Ai có lỗi? Không ai cả, chỉ là chúng ta đã ngộ nhận, ảo tưởng và cả bản ngã quá nhiều, vậy thôi.

Một tình yêu bất chợt hay sét đánh thường là một nghiệp lực gì đó từ trong quá khứ. Nên họ sẽ không phải mất thời gian đi một quãng đường dài để tìm hiểu, để rồi có cảm xúc lẫn nhau. Nhưng để chung sống, tình yêu không phải là tất cả, vì lúc này, nó không là tình yêu đơn thuần nữa, nó đã rơi vào mối quan hệ. Vì nó là mối quan hệ nên nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố đời sống. Tiền bạc, vật chất, xã hội, gia đình bạn bè, sở thích cá nhân…

Mỗi một yếu tố trong mối quan hệ là một sợi dây, mà những người sống chung với nhau cần phải kéo sao cho khéo léo để chúng không quá căng cũng không quá chùng. Cũng không thể là một bên kéo là được.

Tất cả thực ra không nằm ngoài cái đầu óc vọng tưởng, bám chấp của mỗi chúng ta: nghĩ rằng gia đình thì phải thế này, thế kia, người chồng thì phải thế này, thế kia, người vợ thì phải thế này, thế kia. Rồi tưởng tượng ra những tình huống khiến tâm ta thỏa mãn, nếu không được như vậy dẫn tới khó chịu. Ôi cái tâm phóng dật, nó cứ lôi mỗi cá nhân xềnh xệch, trượt dài trên con đường đời và xa rời con đường đạo, xa rời gia đình của mình.

Lý do cặp đôi SHK và SJK chia tay là tính cách không hợp, rồi các đôi khác là điều kiện không hợp, tình dục không hợp. Câu trả lời luôn là mỗi cá nhân tự điều chỉnh để phù hợp. Nhưng thực tế, sự điều chỉnh để tới một cái khác không phải là bản chất của cá nhân là rất khó. Có chăng, mỗi người chọn ra cái nào là cái chung, cái nào là cái riêng. Cái riêng thì tôn trọng sự hành xử và quyết định. Cái chung thì hai bên cùng bàn bạc, cùng đưa ra quyết định và cùng xây dựng.

Chừng nào chúng ta còn mơ mộng, chúng ta còn sống trong mộng cảnh, đến chiều chiều về nhà, đối diện với thực tại là chúng ta sẽ bị sốc nhiệt đấy.

Và một điều rất đặc biệt, là chúng ta phải cùng nhau giải quyết những vấn đề xảy ra nếu nó ảnh hưởng tới gia đình. Chỉ khi bạn không đưa bản ngã cá nhân vào, bạn coi gia đình là chính cá nhân của mình thì bạn sẽ biết cách và sẵn sàng tìm cách để sửa sai nó, không ghét bỏ, không tức tối, không thấy vọng và chán nản. Vì sẽ chẳng ai tự tức tối, tự thất vọng và chán nản với chính bản thân mình cả.

Là một cái nhọt trên thân thể mình, ai cũng tìm cách nặn đi. Nhưng nếu hiểu, cái nhọt do đâu mà mọc, cần thời gian để chín, cần thời gian bung mủ và thời gian để lành, thì chẳng ai khó chịu với cái nhọt nữa.

Những biến cố trong đời sống gia đình cũng như cái nhọt trên thân thể mỗi cá nhân chúng ta vậy. Nếu chúng ta có thể làm nhọt không mọc thì phải thường xuyên tập luyện thể dục, ăn uống đồ mát, vui vẻ thoải mái. Còn nó trót mọc rồi thì đừng đổ lỗi tại môi trường mà nó mọc. Khi bạn coi gia đình như chính bạn, bạn sẽ không đổ lỗi cho đối phương, cũng như đổ lỗi cho môi trường nữa. Hãy tự tìm cách để làm gia đình tràn ngập tiếng cười, khỏe mạnh và tràn đầy tình thương thì nhọt nào mọc nổi.

Vậy đó, gia đình là một mối quan hệ phức tạp, nhưng nếu bạn ngừng vọng tưởng, bạn ngừng đổ lỗi, bạn coi gia đình như chính cá nhân mình mà đừng nói rằng nó phải do người kia thì gia đình đã tự đứng bằng chính 4 chân của hai người rồi. Nó đâu còn lật đật nữa.

Yêu thương bạn và chúc bạn luôn hạnh phúc với gia đình của mình.

Gia đình

Vì cặp đôi Song Song, mà lần đầu tiên mình chủ động tìm phim Hàn để xem – Hậu duệ Mặt trời. Phần ngôn tình của các cặp đôi trong đó so với Tiên kiếm thì còn kém xa vài phần, nhưng phần phải đối diện và đấu tranh để giành giật giữa sự sống và cái chết, giữa cái thiện và cái ác, giữa chiến tranh và hòa bình,.. đặc biệt giữa hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc của cộng đồng khiến người xem không khỏi xúc động.

Không biết từ bao giờ, lâu lắm rồi, mới có cảm giác, mở cửa một căn phòng mà bên trong tối om. Cảm giác lúc đó ùa về, như chính bản thân còn đang xem những pha gay cấn và đầy lãng mạn trên bộ phim. Sợ hãi, trống vắng, đơn độc và lo lắng một cách vô định như thể không hiểu chuyện gì đang và sẽ xảy ra.

Một gia đình nhỏ, mà con lớn học trường thiền, ba và mẹ thay nhau lên núi thiền định. Nhiều người hỏi tôi: tu làm gì, làm sao mà phải tu, sống giữa đời thường như này có phải sướng không? Câu hỏi đó chắc cũng chẳng khác việc người ta hỏi tại sao những vị quân nhân kia nhất quyết hy sinh tính mạng mình để bảo vệ tổ quốc, hòa bình thế giới. Hay hỏi những vị bác sĩ kia sao cứ phải ở lại vùng gian khổ để cứu chữa bệnh nhân gặp nạn.

Trong các kiếp sống trước của mình, có lần tôi đã là một tiểu đội trưởng dẫn những chiến binh thiện xạ đi đầu mở màn trận chiến. Có lần thì tôi là người lính, ra sức chiến đấu, chém giết đối phương để bảo vệ cho phe mình. Vết thương trên da thịt lúc đó tái hiện như thật trên cơ thể. Người đồng đội gọi tên tôi, giữ vết thương và động viên tôi cố lên. Hay cả khi tôi chứng kiến người yêu thương tôi, vì đỡ mũi tên cho mình mà hy sinh ngay trên tay tôi. Hay là những cảm giác ấm áp nhưng tiếc nuối khi tôi là người quân y băng bó và chăm sóc cho những người lính thương vong. Tôi đã chọn là người như vậy trong nhiều kiếp sống của mình.

Có lẽ vì vậy, mà kiếp sống này, tôi là nữ nhưng vẫn là một Thất Sát tinh. Từ nhỏ, tôi nghĩ cách bảo vệ những bạn bè yếu thế hơn mình. Lớn lên, tôi nghĩ phải là một người chiến sĩ trên mặt trận kinh tế, sáng tạo và làm đẹp cho đất nước mình. Và giờ, thì tôi lựa chọn là một cái cây bóng mát cho những người khác. Một việc tưởng như đơn giản mà chẳng hề đơn giản chút nào. Tôi có đủ yên bình, có đủ vui vẻ, có đủ sức khỏe, có đủ hạnh phúc, hay tâm có đủ rộng lớn để mà bao dung hết tất thảy không?

Giống như những con người trong phim HDMT, họ chiến đấu vì cái thiện, vì hòa bình, chứ không phải vì một lợi ích cá nhân nào đó. Kiếp này là Thất Sát tinh, nhưng tôi lại ngộ được chữ nhu trong cõi đời, để mà dừng lại việc chém chém, giết giết, việc đao to búa lớn, việc lấy cương để thắng trong các cuộc tranh luận hay xử lý công việc. Vì tất cả, cuối cùng cũng vì hạnh phúc của những người xung quanh chúng ta, dân tộc ta, hay lớn hơn thế giới này. Có thể giải quyết mọi thứ trong hòa bình, nụ cười vẫn dễ chịu hơn là sát thương.

Nhân loại chia làm 3 kiểu người: 1 những người gây tội ác hay hủy diệt, 2 những người bảo vệ và tái tạo, 3 là những người thờ ơ và để cho kiếp sống của mình trôi qua dật dờ, nhưng lại rất hay kêu la ơ hờ. Mà loại thứ 3 thì chiếm tới hơn 90% loài người. Nhiều lúc, cũng mong rằng mình là người có thể đánh thức một phần nào những trái tim vô cảm trong 90% số người này, nhưng có thể là bất lực, giống như một người bác sĩ không đủ cả trình độ chuyên môn, lẫn thuốc thang ở trong tay khi đối diện với bệnh nhân vậy.

Tử tử sinh sinh. Vòng đời cứ xoay vần trong thế giới hỗn độn của loài người này. Kiếp này mình cũng là người, là người trong cuộc. Chẳng thể như lúc mình đứng bên ngoài không gian, nhìn xuống trái đất, thấy loài người tranh giành, xâu xé, … Nhưng hiểu được nó, thì bình thản đối diện và đón nhận. Nó xoay đủ một vòng thì nó sẽ sang vòng khác, cũng chẳng đốt cháy giai đoạn được. Chỉ là nếu bi lụy, vòng quay đó trôi qua rồi lại tái tục, thậm chí khéo còn cháy khét. Nhưng hân hoan đón chào nó, thì vòng quay như bánh xe mặt trời, huy hoàng với ngàn bông pháo hoa rực rỡ.

Rồi cuối cùng, nhân duyên ghép mệnh 4 con người mà người ta gọi là gia đình này, cũng sẽ tới lúc ở 4 mặt trận khác nhau. Chữ tình kéo lại để thắp sáng hay để day dứt là tùy thuộc ở mỗi người. Chỉ biết rằng, chúng tôi đã từng ở bên đúng nghĩa là một gia đình, cùng huấn luyện nhau và đồng hành để hoàn thành chung một nhiệm vụ.

Mạn nghi

Bạn còn nghi ngờ nữa không?

Khi còn lòng Nghi, là bạn còn cho rằng thế này mới là đúng, thế kia là sai, thế này là thật, thế kia là giả. Tâm thức đã phân biệt đối tượng, áp tri kiến, hay áp tưởng tri là những kiến thức giới hạn của mình lên để đánh giá đối tượng rồi.

Mọi thứ vốn dĩ đã không thật, áp thêm cái không thật của bạn thành ra tất cả như ảo ảnh lung linh. Bạn không nghi tức bạn cho đấy là thật là tốt. Bạn hài lòng, bạn an trú trong đó. Bạn nghi tức là bạn cho đó là không thật là không tốt, bạn phiền não và muốn rời xa, tránh xa nó.

Tôi còn nhớ, ngày tôi chưa biết yêu là gì, có một anh học khóa trên đã nói: tình yêu bắt nguồn từ sự ảo tưởng của cả hai bên. Người nam nghĩ người nữ yêu mình và ngược lại. Ảo tưởng đó được xây dựng mạnh mẽ và họ dẫn tới tình yêu. Khi họ trong tình yêu một thời gian, họ hết ảo tưởng thì mọi thứ sự thật được phơi bày, họ sinh nghi và chia tay. Lúc đó tôi không hiểu lắm, nhưng về sau thì tôi quan sát đúng là vậy. Người con trai ghi nhận các dấu hiệu và nghĩ người con gái bật đèn xanh và họ hẹn hò. Người con gái nghĩ họ hẹn hò, họ chăm sóc, họ quan tâm mình là yêu nên nhận lời. Và sau một thời gian, họ lại dùng các dấu hiệu để cho rằng người kia phản bội mình, k còn yêu mình nữa.

Lấy ví dụ như vậy để các bạn thấy rõ, chúng ta đang sống hoàn toàn ảo tưởng, và thái độ chúng ta với sự ảo tưởng đó là tin hay không tin hay là nghi hay không nghi mà thôi. (Tin hay nghi như nhau). Câu nói chúng ta thường thốt ra: còn tin nhau thì ở bên nhau, đã không tin thì tốt nhất không yêu, ở bên làm gì.

Ở đây không bàn nhiều tới việc con người ta nghi ngờ như một thói quen, hay nghi ngờ làm tổn thương tình cảm thế nào. Tôi muốn chỉ ra, sự nghi ngờ khiến bạn không thể an trú tâm mình. Tiếp cho câu ở trên: bạn tin – không nghi, bạn an trú trong ảo tưởng, bạn không tin – nghi bạn không an trú và tìm cách xa lìa.

Bạn hãy tưởng tượng, bạn đang ở trong một căn nhà. Bạn đang ngồi đó. Nếu bạn tin ngôi nhà này bình an, chắc chắn, bạn sẽ ngồi đó. Bạn nghi rằng ngôi nhà này sắp sụp đổ vì gió bão sắp nổi lên, bạn tìm cách rời khỏi ngôi nhà đó và không yên tâm chút nào.

Tâm bạn là bạn. Còn tất cả những cái bên ngoài kia chính là ngôi nhà bạn đang trú. Nếu bạn bình an, bạn can đảm, bạn không sợ hãi nắng mưa, gió bão, bạn có cần tìm cho mình một ngôi nhà để trú không? Không. Và lúc đó bạn tin vào chính bạn dù bất kể điều gì đến bên ngoài, hay bạn không tin chính bạn và lo rằng mình không đủ sức để đấu tranh với mọi thứ bên ngoài đang tới.

Bạn còn lòng nghi là bạn còn khiến chính bạn đau khổ
– bạn còn tri kiến, còn áp đặt cái đúng, cái tưởng của mình lên đối tượng
– bạn còn tìm cầu những dấu hiệu của đối tượng khiến bạn cảm thấy yên lòng 
– bạn còn để tâm mình chạy lăng xăng, phụ thuộc vào đối tượng, để đối tượng quyết định sự vui, hạnh phúc của mình
– và hiển nhiên, bạn chẳng thể ngừng việc nghi ngờ, nếu có một vài lúc nào đó bạn tin bạn vui, sau đó dấu hiệu biến mất bạn lại buồn.

Bạn như con rối của cuộc đời. Cuộc đời nó cho bạn tin, bạn tin. Cuộc đời nó cho bạn không tin bạn không tin. Và bạn cứ giật đùng đùng giữa tin và không tin vì các dấu hiệu liên tục thay đổi. Ôi mệt thật. Viết cái bài này mà tôi cũng thấy tâm mình nhảy cà tưng, cà tưng theo sự tin hay nghi của mình.

Nên là một là ảo, bạn phải cho mọi thứ ảo tung chảo. Tức là đã đặt ra chữ tin rồi thì cứ tin đi, tin một cách mù quáng cũng được. Cứ tin đi cho đời màu hồng, cho đời tươi đẹp. Có thể, sự tin tưởng ngu ngốc đôi khi đập cho bạn vài phát đau điếng nhưng nó khiến tâm bạn an lành và vui thích. Vậy thì cứ tin thôi. (Giống kiểu mấy chị có chồng bảo nhau, đã lấy chồng thì phải tin thôi, nhắm mắt cho qua. 🤣🤣)

Hai là chỉ tin chính mình thôi. Hướng tâm mình vào bên trong. Đừng chạy lăng xăng ra bên ngoài, đừng đánh giá đối tượng, đừng nhận biết dấu hiệu, đừng tìm cầu cái để tin. Cái này nghe có vẻ mặc kệ đời và có thể còn có thái cực mù quáng hơn cả cái tin ở trên khi mà sự tin của mình vào chính mình trở thành kiêu ngạo và chấp thủ chính mình ấy ấy nhỉ.

Rốt cuộc lại là. Bạn đừng hướng tâm mình ra ngoài, đừng phụ thuộc mình vào đối tượng, đừng đánh giá phán xét nữa. Can đảm và không sợ hãi dù đời có thế nào. Bình thản kể cả ngày mai mọi thứ tan đàn xẻ nghé, trái đất sụp đổ dưới chân. Như vậy là bạn đã hiên ngang mà bước trên sa mạc của cuộc đời đầy nóng bỏng mà tâm bạn vẫn an lành nở hoa rồi.

Yêu thương bạn và yêu thương tôi nữa chứ!

Lối cũ thì dần mòn
Người cũ thì dần quên
Tình cũ thì dần tàn
Mùa cũ thì dần qua

Anh trong em không cũ
Vẫn nguyên vẹn bóng hình
Dù là mắt môi ấy
Vẫn vẹn màu lung linh

Anh trong em không cũ
Dù ngực đau mấy lần
Dù mi không còn ướt
Dù hoa tàn mấy xuân

Anh trong em không cũ
Cũng chẳng có đợi chờ
Cũng chẳng còn mong ngóng
Chiều buồn mình làm thơ

Anh trong em không cũ
Dẫu phai nhạt má hồng
Sao hôm quên lối hẹn
Vẫn là anh – chỉ anh

Bố thí đời tôi

Tôi bố thí đời tôi
Cho nắng hồng thêm ngọt
Cho mưa về trong mát
Cho gió mềm yêu thương

Tôi bố thí đời tôi
Cho đại ngàn nứt suối
Cho khe chảy thành dòng
Cho biển khơi mênh mông

Tôi bố thí đời tôi
Cho ruộng đồng xanh tốt
Cho lúa chín nặng cành
Cho trái ngọt thêm căng

Tôi bố thí đời tôi
Cho em thơ ngoan giấc
Cho mẹ hiền yên vui
Cho đượm nồng bếp lửa

Tôi bố thí đời tôi
Cho ánh mắt rạng ngời
Cho nụ cười tươi mới
Cho ngọt ngào trên môi

Tôi bố thí đời tôi
Dù chỉ là chút thôi
Cũng đủ ươm mầm sống
Làm xanh tươi cây đời

Tôi tốt đẹp?

Bạn còn giữ ý niệm: Tôi tốt đẹp mà – nên nếu ai đó có lỡ nhổ nước bọt vào tôi thì đó là một hành động vô liêm sỉ?

Đợt này giải quyết một đống các nghiệp lực mang tên thị phi. Chuyện từ đẩu từ đâu, mình chẳng làm gì cả, mà họ có thể viễn tưởng ra để đặt điều về mình. Và bình thường theo thói quen, đó là việc giải thích, chứng minh mình không phải như vậy, không hề có chuyện đó.

Nhưng rồi nhận ra nhiều điều: 
– Dù bạn giải thích bằng bất cứ phương tiện nào, kiểu nào, họ đã viễn tưởng thì đầu họ vẫn viễn tưởng không thể dừng lại được, câu chuyện thậm chí còn theo chiều hướng xấu đi vì a ra b, ra c, giờ thêm đống dữ liệu nữa ra b’, c’ … tùm lum tóe loe cả ra. 
– Nếu bạn có lỡ làm sai so với chân lý, nếu là người trí, họ sẽ nhẹ nhàng góp ý với bạn, còn nếu không thì họ sẽ bla bla. Vậy là vô tình bạn lại rơi vào cái bẫy của kẻ vắng trí.
– Nếu bạn không sai so với chân lý, nhưng kẻ vắng trí thì làm sao mà hiểu nhưng lại rất thích ra vẻ nên lại thích quay ra dạy khôn bạn, rồi lại còn cho là bạn thật là dở hơi, kì dị….

Dầu sao mấy cái này nhận ra này vốn dĩ vẫn là lý thuyết, xưa biết rồi mà vẫn xung lên, vẫn phải nói vào mặt người ta cho ra ngô ra khoai, thậm chí nói để chứng minh 2 điều dưới: mày là kẻ ngu nên mày tốt đã dạy tao, mày là kẻ ngu nên mày k thể hiểu nx gì tao làm, tao nói.

Giờ thì mình làm mọi thứ chậm lại một nhịp. Chưa nói vội, nhưng nghĩ. Nghĩ càng nhiều thì càng điên, càng điên thì càng đau. Cảm xúc có vấn đề nó sẽ biểu hiện lên thân thể. Yêu, hay ghét ai đó thì vùng ngực đều đau. Nhục thật. Và lần này thì cái vùng ngực của mình đau như ai ốp một mảnh da nóng vào. Vì điên mà, điên mà không chửi được nó. Ngồi mà nghĩ ra đủ tình huống để chửi nó sao cho nhẹ nhàng nhất, trí thức,văn minh nhất. Hờ hờ.

Đến khi không chịu được thì mình đành ngồi thiền. Mọi lần điên lên thì k thể thiền thọt gì hết đâu. Các suy nghĩ nối đuôi nhau, đuổi nhau loạn xì ngậu trong tâm trí, thậm chí càng ngồi tĩnh càng điên vì các suy nghĩ nổi lên để xử lý vấn đề tồn đọng càng rõ. Nhưng lần này là cơ hội tốt để thiền năng lượng tình thương.

Cơn đau bắt đầu dồn đến, suy nghĩ như vũ bão vần vũ trong tâm trí. Tác ý: cảm ơn những điều đau đớn, cảm ơn những suy nghĩ đang như những đoàn quân khổng lồ xâm chiếm mảnh đất tình yêu, cảm ơn cả những người đã gây nên câu chuyện thị phi cho mình.

Nếu tới đây mà vẫn đặt tâm trí vào việc đi giải thích thì bạn nhận ra, tâm mình đã vắng mặt trong cơ thể mình. Nó đang ở bên người kia, nó đang ở rất xa. Và việc tâm du hành này thật là tổn hao năng lượng giống như cái thân thể này phải đi bộ vậy – dù tâm trí k p đi lại thô thiển như thế. Và tôi lập tức thu tâm về, không nghĩ tới việc đó nữa. Đặt tâm mình trở về ngôi nhà của nó, nơi yên bình và tình yêu mình đã tạo ra. Bắt đầu quan sát từng cái đau trên ngực. Mỗi một cái đau như một bông hoa đang bị sâu. Bắt từng con sâu trên từng cánh hoa, vuốt ve từng cánh hoa, tưới những giọt nước thanh khiết lên cho chúng. Hơi thở nhẹ nhàng vào ra. Tâm trí đã không còn bay bổng nữa. Những cơn đau dịu dần. Muôn ngàn đóa hoa đang nở rực rỡ đẹp đẽ. Tâm bạn hân hoan tràn đầy tình yêu.

Và nó hiểu rõ 3 điều nhận ra trên. Hóa ra bấy lâu mình cứ nghĩ mình tốt đẹp và coi những kẻ vô tình nhổ nước bọt vào mình là vô sỉ. Không có gì là tốt đẹp cả, ngay cả bạn cũng thế, bạn tồn tại được bao lâu, bạn là gì so với tự nhiên này đâu mà tốt hay không tốt. Bạn cứ mải mê nghía sang vườn nhà thằng khác mà bỏ quên vườn nhà mình mất rồi đó.

Thôi thì, mình lại seo phì. Nhưng mà nhìn cái ảnh này thấy ngay là tâm đang mải chửi thằng khác haha 🤣🤣

Cho


Nếu cho anh một tình yêu
Anh sẽ thả lên bầu trời làm muôn ngàn tinh tú
Đêm đêm ngắm khuân mặt không son phấn
Nhẹ nhàng hôn lên đôi mi đang nồng say

Nếu cho anh một lầu cao
Anh sẽ đặt trên ngọn đồi nghe gió hát
Để chiều chiều cùng em hòa khúc
Miên man trên những lời ca yêu thương

Nếu cho anh một lần thôi 
Anh sẽ chọn xa em lúc ấy
Để tất cả những thời gian còn lại
Chẳng thể cách xa, chẳng thể chia đôi

Sao

Ngàn ánh sao trên trời
Đâu là anh 
Đâu là em
Đâu là nhân 
Đâu là duyên
Ngàn ánh sao trên trời
Kia là anh
Kia là em
Ánh sáng là nhân
Ánh sáng là duyên
Chạm vào đi
Nhẹ nhàng
Nhẹ nhàng
Để thấy 
Gần
Rất gần
Để thấy
Xa
Rất xa
Để thấy
Đây 
Như là
Anh và em 🥰🥰

Tình yêu viên mãn

Trên hành trình cuộc đời, cái chúng ta quan sát không phải là được – mất cái gì, đúng – sai như thế nào, cái nào tốt – cái nào xấu. Có thể thấy được cái gì đã gieo, cái gì đã nảy, cái gì đã trổ bông, cái gì đã gặt, coi như đoạn đường còn lại sống trong thanh thản, tránh được các nghiệp vô lý tác ý.

Cũng là cơ hội để các nghiệp từ sâu trong quá khứ, tiềm thức được diễn sinh. Có thể đau đớn, có thể cận tử. Việc của chúng ta là mỉm cười, đón nhận, tri ân. Cơ hội thấy và diệt đó chính là ân sủng.

Thư thái, ngắm những đóa sen sắp tàn, chép lại đoạn mình đã viết khi ngắm nhìn nhân gian.

Tình yêu của người già – tình yêu viên mãn

Nhìn 2 họ tha thẩn bên nhau, nở những nụ cười nhẹ nhàng, ta biết họ thực sự viên mãn với tình yêu của mình, chứ không phải họ bên nhau vì tình nghĩa. Nếu bên nhau về tình nghĩa, họ lặng lẽ nhưng cô độc trong chính tâm hồn của mình. Họ cần thấy đủ, họ cần thấy bình an, họ cần thấy nhau trong nhau để có thể mỉm cười.

Bạn có thể thấy ở tình yêu của người già. Họ không bên nhau vì nhục dục. Họ không bên nhau vì trách nhiệm con cái. Họ không bên nhau vì tham vọng tiền bạc hay danh vọng. Họ không bên nhau để cùng dạo chơi, cùng hưởng thụ. Vì họ đã già, họ chẳng thể còn đáp ứng những mong muốn đó, hay đã đủ sóng gió để họ hiểu họ không cần những điều đó. Họ bên nhau đơn giản người kia chính là cả thế giới của họ.

Một thứ tình yêu xét ra thật là kì lạ. Vì loài người vốn dĩ yêu theo kiểu, không yêu vì người đó vì đẹp, thì sẽ vì tài, vì tiền hay vì phù hợp, thậm chí vì lý do gì gì đó theo kiểu style của họ. Thật chẳng có tình yêu nào chẳng vì lý do gì như vậy. Nhưng sự thực có một thứ tình yêu như vậy như các bạn đã thấy – tình yêu của người già.

Vậy, ngay từ bây giờ chúng ta hãy học cách để yêu như người già. Buông xuống mọi bản ngã cá nhân. Buông xuống những chấp niệm định kiến phải thế nọ phải kia. Buông xuống những trách nhiệm ràng buộc. Để tận hưởng một tình yêu viên mãn.

Nhìn nhau và mỉm cười nhẹ nhàng. Trong tâm trí, trong ánh mắt chỉ có giây phút hiện tại mà thôi.