Yêu nàng

Nàng mãi là giấc mơ của ta và ta mãi là giấc mơ của nàng.

Để những cách hoa tím hồng, rang ngời tô điểm thêm dung nhan nàng.

Ai bảo tình yêu là điều khiến người ta đau khổ?

Ái tình cản trở bước đường tu?

Rạch ròi giữa đạo và đời, đời và đạo?

Yêu nàng rồi không thể yêu chúng sinh?

Nàng như một đóa hoa đẹp tinh khiết trong đêm trăng tỏ, chạm vào vùng không tên bấy lâu ta chưa thấu rõ.

Để những mạch ngầm trong ta tuôn chảy, hòa vào ánh trăng kia.

Yêu là một cách tu hành.

Khi yêu ta dâng hiến trọn vẹn linh hồn ta cho thượng đế.

Không còn bản ngã, không còn kiến chấp, chỉ có một tình yêu thuần khiết tuôn chảy trong trái tim ta với những rung động vi tế nhưng tĩnh lặng.

Không ồn ào, không gào thét, không sục sôi.

Để những hạt mầm trong ta bung chồi.

Để những đóa hoa trong ta nở rộ.

Và tình yêu trong ta bừng sáng, tuôn chảy ra muôn nơi.

Ta hiểu thế nào là một tình yêu chạm tới phúc lạc.

Chỉ có nó mới khiến ta tái sinh.

Chỉ có nó mới khiến mạch ngầm tình yêu ta trao đi không bao giờ cạn kiệt.

Ta đã không phụ như lai, không phụ nàng.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website