Sao em bảo ta nói điêu
Mà không hiểu những điều ta bối rối
Bàn tay nào giật vội
Không dám chạm vào nơi trái tim
Có những lúc ta lặng im
Nhưng không có nghĩa là ta không nghĩ
Về em, về ta, về những câu chuyện cũ kĩ
Về những lời thủ thỉ
Về những tiếng vọng từ miền xa xưa
Ta lặng ngắm những hạt mưa
Khẽ bay bay trong gió
Có điều gì không rõ
Trong nhịp thở của ta
Những nhịp thở vào, thở ra
Như sợi tơ buông theo những lời nguyện cầu
Sao ta lại nghĩ những chuyện đâu đâu
Những câu chuyện không đầu không cuối
Những bài thơ viết vội
Theo mạch dòng suy nghĩ mênh mang
Rồi bỏ dở đoạn kết thênh thang
Cho ai lấp đầy vào đó
Hoặc cũng có thể thả trôi theo gió
Trả về trời những mộng ước mong manh
Uh, thì trời rất xanh
Và mắt em thì trong veo như màu nắng
Vẻ đẹp thuần khiết tựa ánh trăng
Ca từ dành cho em chẳng từ nào sánh nổi
Hừm, thảo nào em bảo ta nói điêu