Mỗi người một căn cơ đúng ra một hệ lục căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) khác nhau, trần cảnh (sắc, thanh, hương, vị, xúc chạm, thông tin) qua lục căn đó mà dù không có mặt của bản ngã cũng đã có sự tương tác khác nhau rồi, nên vì thế mà không cần xảy ra tranh luận về thế giới với một ai đó, mà tự mình thấy, tự mình biết, tự mình nhận ra cái nào đang như thế nào nào mà tự bình chỉnh mình vậy.
Sự quan sát xảy ra ngay tại đó, bấy giờ, giống như một cái máy ảnh sao chép, ghi nhận lại và không thêm bớt. Và thường thì chúng ta vẫn ca ngợi về việc nhận biết thực tại. Nhưng nếu thực sự chỉ nhận biết thực tại thì mỗi phút giây là luôn luôn mới, mỗi sự kiện là luôn được đi qua và không lưu lại dấu vết. Sự không lưu lại dấu vết bao gồm cả không để lại trong tâm trí, bao gồm cả không tồn tại cảm xúc của việc nhận biết sự kiện đó, bao gồm cả sự cho là đúng sai, tốt xấu đối với sự kiện. Chính vì vậy mà người sống với thực tại luôn biết cái thực tại đang xảy ra, vui với cái thực tại, luôn mỉm cười vì họ đang được thấy sự diễn tiến thay đổi liên tục của việc biến đối trong sự tương tác giữa mình và thế giới.
Thực tại là không có truy hồi, không có tính toán cho tương lai nên một sự kiện có mặt cũng không gợi nhớ bất cứ điều gì có mặt trong quá khứ cũng như vọng tưởng, suy luận một cái chưa xảy ra, hay một quả chưa tới. Chính vì vậy, một câu nói “anh yêu em” cũng thực là đã cũ, vì trạng thái đã xảy ra, câu nói đã nói xong. Huống hồ là một câu chửi, phỉ nhổ… Nếu còn để sự truy hồi có mặt, thì đã là không sống với thực tại vậy.
Mọi lỗi lầm nếu thật sự có thể bỏ qua được thì đã là bỏ qua như cách người sống với thực tại vậy. Nhưng một thông tin đã lưu giữ và cất giấu để chờ ngày góp gió thành bão thì sự chấp trước, và bản ngã đã thật sự khôn khéo. Nếu không được gỡ thì quả bom nổ chậm này nó thực sự nổ chết bạn trước. Đừng nghĩ điều mình cho là không đúng sẽ là không đúng với ai đó, mà sự thực hận thù nung nấu trong bạn nó sẽ làm bạn vỡ vụn từ bên trong.
Dù bên ngoài bạn có đẹp đẽ thế nào, thì bạn đã không được sống khi bạn không thể sống như một người nhận biết thực tại mà chỉ có thể nói về nó.
P.s: qua uống vài tách trà, cảm nhận từng vị giác lan tỏa, giữ lấy sự miêu tả và giữ lấy trạng thái cảm nhận đó, vì nói ra nó đã không còn như thế nữa đâu 😅