Thay vì chạy vòng quanh khắp nơi để trốn chạy tâm Si của minh, thì tôi viết.
Có ai đó sẽ bảo sao viết gì viết nhiều thế? Viết dài thế ai đọc? Viết linh ta linh tinh? Nhưng thay vì chạy vòng quanh khắp nơi, buôn chuyện với ai đó, tìm một thú vui nào đó thỏa mãn tâm trí của mình thì tôi viết. Viết là một quá trình các Ý tiếp xúc với Pháp (các thông tin nơi não bộ). Các thông tin này đang tiềm ẩn do bị nhiều các thông tin bên ngoài chi phối nhưng khi mình viết thông tin nào là nổi trội sẽ được ghi ra. Việc viết do không nghĩ gì, cứ đặt ngón tay và bấm, cứ theo dõi các cảm giác đang sinh khởi trên thân và tâm mà viết. Qua đó mình sẽ quan sát được sâu sắc thậm chí cả những điều ẩn sâu trong tâm trí mình.
Viết là một cách đối thoại với bản thân, cũng là cách qua đó thấy bản thân mình trưởng thành như thế nào. Với tôi, cứ viết đi đừng nghĩ ngợi gì nhiều, vì để tự nhiên nhất mới hiểu bạn đang ở đâu. Lúc đầu thì nó lộn xộn, lặp lại các ý, dẫn chứng vòng quanh. Sau thì có vẻ cụ thể hơn, đỡ luẩn quẩn hơn, tinh túy hơn. Tôi chẳng dự thi viết văn, cũng không kiếm tiền bằng nghề viết, cũng chẳng e ngại ai đánh giá cả, nên kệ thôi. Thông tin vô minh nào cần hiển lộ cứ hiển lộ ra. Tầng thông tin vô minh bị lôi ra, phơi bày trên mặt phím chán thì sẽ nhớ tới thông tin minh. Nên có lẽ vì thế, các bài viết có thói quen là đi dần từ vô minh sang minh, từ mở ra một vấn đề đến đóng bài bằng những phương pháp hay trải nghiệm đã đi qua của chính mình.
Tâm Si là một tâm hành vi tế, nó không biểu hiện rõ ràng như Tham, Sân nên chúng ta đa số khó nhận ra. Ý căn cũng cơ bản khác các giác quan khác nên việc nó nghĩ linh tinh những gì cơ bản bạn cũng không nắm bắt được. Để nhiếp phục tâm Si của mình, để chơi trò chơi với Ý căn, tôi thực hành bằng cách viết. Tại mỗi điểm chạm của Ý căn với thông tin pháp trần, tôi tự do cho chúng chạm, tự do nhận mặt chúng và khéo léo quan sát các tâm hành đang sinh khởi như dục, tư duy, … hay nhận diện các thông tin đó có truyền tải các tà tri kiến mang màu tham, sân, si của mình hay không, có truyền tải các thông tin đó xuống các cơ quan nội quan gây ra các nội xúc hay không?
Vì dừng lại ở tâm biết trực tiếp Tưởng thức, mà tôi có thể lấy ra nhiều thông tin không biết từ đâu có được, cũng không biết nó tích lũy khi nào, cứ viết ra vậy đã. Điều này có thể đôi khi gây khó chịu với ai vô tình đọc chúng. Nhưng tôi cứ để tự nhiên vậy vì viết xong là xong, cũng chẳng nhớ gì. Chỉ có lẽ cái nút công khai không được tiện lắm thì phải.
Giờ thì tôi đã có cách chơi mới với Ý căn, để làm cho các thông tin mình lấy ra được rõ ràng, mạch lạc hơn. Đó mà lấy ra theo Duyên khởi: có cái này thì có cái kia, không có cái này thì không có cái kia. Hay lấy ra theo 4 thánh đế: đây là tập khởi, đây là nguyên nhân, đây là giải pháp, đây là công cụ thực hiện để ra kết quả. Thông tin gì thì cứ theo cách đó mà lấy. Một bài diễn văn hội nghị, hay một bản kế hoạch kinh doanh, thậm chí là một bức thư tình, với cấu trúc chặt chẽ như vậy khó bị bác bỏ.
Cho nên, có ai đó nếu có đọc, cũng cứ tự nhiên mà đọc, chẳng cần nghĩ ngợi gì, vì người viết vốn dĩ cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Viết xong, một pháp đã sinh diệt. Viết xong, một lộ trình tâm đã hoàn thành. Viết xong, một con người mới đã được sinh ra. Lúc bạn đọc, thông tin này đã cũ, người viết cũng đã cũ. Vậy đấy, đừng có không thích tôi viết dài, cứ bấm để mình chạm nhau một cái nhể.