Những người đàn ông đi ngang qua đời tôi
Họ nói yêu rồi ra đi rất vội
Họ đi rồi mà không hề bối rối
Chuyện nụ cười hay một trái tim đau
Những người đàn bà đi ngang qua đời tôi
Họ mong manh như cánh hoa trong sương rơi
Họ ngác ngơ như cơn gió lạc đầu ngọn sóng
Chuyện một người dưng bước chân trần trên cát cô liêu
Người đàn ông yêu rất nhiều nhưng hiểu được bao nhiêu
Phía sau nụ cười là những mong manh như sợi tơ có thể tan vỡ
Phía sau nước mắt là những gắng gượng vươn lên như cây chồi đâm qua vùng đất khô cằn không màu mỡ
Tơ hóa thành mây
Mầm hóa thành cây
Người đàn bà vẫn lặng lẽ
Người đàn bà yêu rất nhiều và thường tỏ ra mạnh mẽ
Sóng gió bạc đầu đâu thể níu kéo những bước chân
Tình yêu đến và ra đi không ân hận
Nhưng đêm một mình
Những tiếng đàn tơ lặng giữa thinh không
Trải khúc tự tình gửi nỗi niềm vào mênh mông
Người ta bảo hãy yêu như đàn ông
Mỗi giây phút chỉ thấy yêu và yêu duy nhất
Không bận tâm đó là người đẹp nhất
Hay đó là người sẽ mang lại những thương đau
Người đàn bà khi yêu lại ước phép nhiệm màu
Lại muốn như những gì thuở ấu thơ họ hằng mong ước
Muốn như những gì bản thân họ không có được
Không phải gồng mình gánh chọi quên mong manh
Người đàn ông có gì sai khi họ không bao giờ nhìn lại
Người đàn bà có gì sai khi họ cứ mộng mơ mãi mãi
Không có gì sai
Nếu không có tiếng thở dài
Bất tận mỗi đêm đông
Không có gì sai
Nếu sau mỗi vấp ngã gánh gồng
Người ta nhận ra một bài học cho mình và cho quãng đời lại
Bình lặng yêu và bình lặng ngắm nhìn những sớm sương mai
Gió khẽ đưa hương
Và nắng đã lên rồi