Viết cho người cũ

Người ấy nói, vẽ tặng người ấy một bức tranh, có được không? Giữa phố hội ồn ào, phía sau những hàng cây, bên cạnh mặt hồ, xa là một đôi tình nhân ngồi quay lưng lại. Người ấy nói, cảnh đó, người đó, nay chỉ một người còn nhớ.

Trời đang nắng trái vụ mà tự dưng có cơn gió lạc trôi ngang qua. Khẽ chớp mắt, buông rơi những giọt màu trên toan. “Vâng.”
Những gì người còn nhớ, là cái ngày đầu tiên, cũng tiết trời lập đông này, có cô bé bên người hồn nhiên hát, hồn nhiên đặt bàn tay nhỏ bé của mình để người nắm tay đi dọc theo hàng cây nghiêng bóng. Người nhớ mà vẫn phủ lên nó một màu của dĩ vãng, của chia ly. Một màu lạnh lẽo trong chiều đông năm đó. Để người vẫn câu hỏi muôn thuở, “có được không” như sợ ta không có thực trên đời, chỉ cần nhắm mắt lại, mở mắt ra là ta đã biến mất.
Nhưng người có biết, trong ta, một dòng sông phủ đầy cánh hồng, lặng lẽ trôi. Ngồi bên nhau lặng lẽ, ngắm cánh hoa trôi dần xa. Đó là thời khắc yên bình nhất, đẹp nhất của đời ta. Sông bên lở bên bồi, dòng bên đục bên trong, nhưng dòng sông đó chẳng bao giờ vơi trong ta cả.
Ngày ấy, cũng như bây giờ, ta chưa từng trách người đã bỏ ta ở lại, chơi vơi bên dòng sông đó. Ánh mắt của người vẫn đấy, nhìn ta trọn vẹn. Bao nhiêu người nói yêu ta, rồi bên ta, nhưng chỉ có duy nhất ánh mắt đó, ta thấy mình trọn vẹn trong đó. Ta không phải mối tình đầu của người, nhưng sau này ta mới biết ta là mối tình cuối của người.
Yêu một người không có nghĩa là ở bên. Yêu một người không có nghĩa là cùng người đó đi cùng năm tháng. Yêu một người không có nghĩa phải nhớ tới người đó mọi phút mọi giây. Yêu một người, đơn giản nhìn thấy người đó luôn hạnh phúc và bình an là trong lòng đã có thể mỉm cười.
Ta có thể có được một tình yêu như vậy, mà bản thân vẫn chưa biết yêu là gì. Ta luôn cố chấp, ta luôn đòi hỏi, ta luôn ích kỷ nữa. Ta không trách người, nhưng ta sẵn sàng để người không còn chút hình ảnh nào trong tâm trí ta. Có chăng, những gì ta nhớ chỉ như những bức tranh ta vẽ, rất đẹp nhưng nó không thuộc về ta.
Mỗi người đến bên ta, nói yêu ta, rồi rời xa ta, ta đều ứng xử như vậy. Không níu kéo, không bi lụy, càng không trách cứ, cũng không hẹn ngày gặp lại hay duyên kiếp sau.
Mỗi người, một đoạn nhân duyên trong cuộc đời, ghép lên những mảnh tâm hồn cho ta. Ghép lên những vần thơ, nốt nhạc và mảng màu trong tâm hồn ta.
Ta hứa, 6 tháng sau mới có thể hoàn thành bức vẽ, nhưng ta cũng không chắc, có thể là 6 năm hoặc hơn. Người nhớ tới ta, mỗi lần nhìn tranh người lại buồn thì ta có lỗi lắm lắm. Ta sẽ vẽ tặng người một khung trời hồng rực, có nắng vàng và dòng sông xanh mướt. Dệt tặng người một giấc mộng hoa để người có thể bình yên với người phụ nữ bên cạnh mình.
Quên ta cũng chính là cách người yêu lấy mình. Người có bình an ta mới thấy mỉm cười.
Một ngày lỗi nhịp, nắng mùa đông vẫn vàng óng, kéo sợi tơ trời, dệt thương nhớ năm nào. Người bình an nhé.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website