Ngố àh, giờ này mày đang làm gì nhỉ? Hì, bằng ngần này mà tao còn gọi mày là Ngố nghe ngộ ngộ nhỉ? Hay tao gọi mày là Gà già như có lần tao đặt biệt danh cho cả 1 loạt những đứa sinh năm con Gà ý. Hì hì. Chẳng hiểu sao, mình sinh năm con cún mà toàn chơi với tụi năm Gà. Nào là Gà Già, Gà Hoa Mơ, Gà Mái mẹ, Gà Trống choai… Hì. Nhưng thui, tao sẽ gọi mày là Ngố như vẫn gọi để cuối entry này tao sẽ viết về 1 tên Ngốc nữa. Hì hì.
Mày ạh. Mùa hè đã sang thật rùi nhỉ? Những cái nắng chói chang, rát mật trên đường, nóng bỏng. Hôm trước về trường, bằng lăng đã tím dọc các lối đi. Tao ghét cái màu tím ấy. Nó làm tao đau nhói. Mà sao trường mình lại trồng toàn bằng lăng cơ chứ, rõ là lắm. Chẳng có mấy cây phượng cả, mà tao thì lại thích cái màu đỏ mãnh liệt ấy, hừng hực như khí thế, căng đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. 2 đứa ở cùng nhau, khác nhau 1 trời 1 vực. Đứa thì ngoan hiền, như người lớn, đứa thì lách cha lách chách như trẻ con, đứa thì chăm, đứa thì lười vậy mà ở với nhau tới gần 4 năm lận. Mãi để khi nhận đề tài mới chịu xa nhau. Nếu còn đi học, giờ này tụi mình chắc lại đang cuống cuồng với thi cử rùi nhỉ? Hì hì. Mày thì chăm chỉ, lên giảng đường, thư viện đều đặn, lặn lội với tụi gà, chó, lợn, thỏ của mày. Còn tao, thì chăm chỉ đi mượn sách vở về chép lại bài cũ, có lần lười, hôm sau thi hôm nay mới mua sách, thế mà vẫn đạt học bổng. Thế mới siêu. Mày toàn bảo tao thông minh, nhưng tao thấy tại mày cứ đi học cùng người yêu nên nó thế. Hì hì. (Úi chết. Sory mày nha. Chuyện cũ k nhắc lại, tất cả đã qua rùi.)
Tao yêu mày lắm, mày có biết không? Giờ nghĩ lại, tao thấy mình vô tâm. Ngày đó, chẳng bao giờ tao biết hỏi mày có chuyện gì thế, có sao k? Tao hình như chưa nhìn thấy mày khóc bao giờ, thế mà mày lại là đứa luôn phải dỗ dành tao. Híc. Mày cứ nhát tao, đừng có đa cảm quá mà khổ. Uh. Chẳng biết được. Có lẽ tao trẻ con quá. Mày thì k thích treo, dán cái gì trên tường cả. Còn tao, tao lại cứ thích. Đầu tiên, tao nghe mày, k dán, k treo, rùi k chịu được, lại kiếm đầy thứ treo treo, dán dán. Nhìn thấy mày đi học về là khoe rối rít. Chắc tại cái vẻ mặt hơn hớn của tao lúc đó nên mày chẳng chê cái tụi đó nhỉ, mà khen: đẹp đấy. Hì hì.
À, mày ơi! Đến mùa trứng cá nữa rồi đó. Những quả trứng cá đỏ hồng, như những chiếc đèn lồng nhỏ xíu treo trên cây. Hì hì. Ngọt lịm. Nhất là vào buổi sáng và buổi trưa trời thật nắng nhỉ? Mày toàn gọi tao là khỉ, vì tài trèo leo hết cả gần chục cây trứng cá ở khu trọ đó. Mà kể cũng giỏi thật. Cao mấy cũng trèo, k có cành để leo, cũng ôm cây mà trèo. Có hôm đang leo dở, mỏi tay quá, kêu ầm ĩ, làm mày cuống cuồng. hehe.
Nghĩ lại thấy vui quá, đẹp quá. Những hôm mất điện nữa chứ nhỉ? 2 đứa lại dải chiếu ra cái lan can bé xíu đó để học, nhưng muỗi cắn quá trời. Thế mà cũng ngủ biến lúc nào k b nữa. Những hôm thảnh thang hơn, leo lên sân thượng, ngắm trời mây, trăng sao. Thấy yên bình thế. Thèm 1 lần được quay lại cái giây phút đó quá.
Ngố àh, thế mà bọn mình đã xa nhau được 4 năm rùi đó nhỉ? Nhanh quá. Bằng cả cái thời gian tụi mình ở cùng nhau. Vậy mà 4 năm qua, tụi mình cũng chẳng có nhiều thay đổi lắm. 2 đứa vẫn phòng không nhà trống. Híc. Tao năm nay được tuổi lấy chồng, sẽ úp sọt 1 anh chàng nào đó cho kịp, còn có 7 tháng nữa là hết năm rùi. Còn mày sang năm nữa thôi đấy. Thêm 1 năm nữa là sang đầu 3 thì chán lắm. Già, con nó không thông minh đâu. Hì hì. Trêu vậy thôi, chứ có ai muốn thế đâu mày nhỉ? Muốn “chống lầy” lắm chứ, nhưng cái duyên cái số nó chưa vồ lấy nhau thì bắc thang lên hỏi ông trời àh. Hì hì. Công việc của 2 đứa nói chung là cũng tạm ổn rùi nhỉ. Nói chung là đủ nuôi cái mồm của mình. Hì hì. Mà tao thấy cũng vậy thui. Muốn có tiền, lại phải bon chen, lại phải lăn lộn, k phải là lười mà sợ, sợ cái cám dỗ của đồng tiền, cả cái bạc bẽo của nó nữa. Hì hì.
Thui, tao kể cho mày nghe về tên Ngốc nhé. Hì hì. Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Tại vì cả mày và tên Ngốc đó đều gọi tao là Nhóc thui mà. Nhưng Ngốc lại bằng tuổi tao và là boy chứ k phải girl như mày. Hihi. Tao với Ngốc gặp nhau trong 1 ngày mưa lất phất mùa xuân, chứ k phải 1 ngày nắng trong xanh cuối thu như tao với mày. Hi hi . Tên Ngốc đó, đúng là Ngốc cực mày àh. Mà thui, Ngốc cũng đọc blog của tao đó, Ngốc mà biết tao kể xấu Ngốc với mày, thể nào cũng lại… Để hôm nào tao buôn dưa cà lê với mày nhé. Hay hôm nào mày lại ra HN đi, tao lại đưa mày đi loăng quăng, ăn lăng nhăng. Hì hì.
Yêu mày lắm, mày biết không? À, yêu cả tên Ngốc nữa. Mà thui, nói tắt là tao yêu cả Ngố và Ngốc (có lẽ vì thế mà tao cũng hơi ngố và ngốc thật). Hif hif.
(Mày à! Viết rùi đọc lại mà tao thấy nhớ mày quá. Hu hu. Khóc mất rùi!)