Viết là một cách sửa tâm. Mà trước hết là sửa tâm minh.
Phải thành thật:
– quá nhiều vọng niệm nhảy ra, k thể yên mà tọa thiền được;
– thứ hai là bản thân mình cũng đã mắc từng này lỗi (có thể chỉ 1,2 lần nhưng cũng là mắc) thì mới có thể nói chính xác, miêu tả trạng thái, cách hành xử như vậy được;
– thứ ba là cũng đã tàm quý để vượt qua các lỗi chứ các bài viết không bao giờ nói suông về lỗi chỉ để chê trích.
Danh xưng bạn thực chất là tiềm thức đang nói với ý thức của chính bản thân người viết, và để câu chuyện mang tính khách quan cho người đọc.
Ai đó vô tình đọc:
– nếu bấm like, haha, thì:
+ một là không có mình trong đó, chẳng nghĩ gì, vì các bài viết đều có tính hài hước
+ hai là có lỗi sai, nhận ra lỗi sai, like tim để cảm ơn người viết đã chỉ ra
– nếu ai đó comment phản ứng ngược lại, vì góc nhìn của hai bên chưa thống nhất, quan điểm chưa đồng, đó là chuyện bt vì kho chứa mỗi ng đều khác nhau, khả năng học hỏi, nắm bắt khác nhau, mặt khác cũng k kết luận là hai người lệch nhau mọi quan điểm
– nếu ai đó cho rằng đang nói mình, không còm, nhưng kết luận ng viết đang cố tình bôi xấu mình, soi mói mình, mình k có gì sai, rồi người viết vẫn còn non lắm, mới chỉ hiểu vậy thôi và bĩu môi đi qua, hay về fb viết các thông tin vừa chạy ra đó lên tường thì thật đáng tiếc
Một điều thành thực nữa, đã vào fb viết, rồi còm qua còm lại là thiếu chánh niệm rồi. Dù có biện luận là tôi đang chánh niệm và nói về văn tuệ, nhưng khi đề cập tới một người thứ ba ngoài câu chuyện còm hai người thì đó vẫn là tà niệm. Nếu đã là lời giảng hãy trực chỉ lộ trình tâm, hoặc dừng lại và nhắc người kia tự tàm quý lại mình.
Bản thân người viết (tôi – dùng từ này bản ngã nhỉ) là một người có 6 trí thông minh bằng nhau, tfrc 180, nghề được khuyên là làm luật sư. Nên hiểu biết nhiều việc, giỏi nhiều việc. Nhưng nếu lấy sự thông minh, giỏi lý luận để bào chữa cho bản ngã của mình, thậm chí cho rằng nó là Vô thường, vô ngã để bào chữa cho các lộ trình tâm mình thì thật sự tất cả giống như hồ sơ thụ án: không đủ chứng cứ để xác minh tội danh. Nên hồ sơ thì treo, người phạm tội lại được thả.
Cuộc chiến tranh nào thì cũng đầy đau thương và đổ máu. Cuộc chiến với bản ngã cũng vậy. Đó là những tâm tư rối bời. Đó là những lần ngồi thiền không thể vào định. Đó là sự sợ hãi người nọ người kia hiểu sai mình. Đó là sự bất an khi ai đó cho rằng mình làm chưa tốt. Nhưng bạn lại không muốn thừa nhận những sự đau đớn đó, tìm cách lảng trách và gói chúng lại trong Vô thường, vô ngã.
Người viết cũng đã có thời: Để làm người tốt, để được khác nói là tốt, phải gồng mình, phải luôn tìm cách thể hiện, luôn tìm cách làm gương. Nhưng đổi lại là gì, không dám nhớ nữa. Vì thật sự viết đến đây, cũng thấy nhoi nhói trong lòng, như vậy là bạn đủ hiểu.
Thế nên, hãy cứ chọn cho mình một cách sống thoải mái, với chính tâm trạng và cảm xúc của mình. Thích uống bia, uống bia. Thích chửi bậy, chửi bậy. Thích viết, viết. Thích khóc, khóc. Đó k phải là lối sống buông thả. Mà với người có pháp học, pháp hành rồi. Đó là cơ hội để các kiết sử ngủ ngầm, vô minh được bộc lộ. Có như vậy mới có cơ hội đào nó lên, phơi nó ra, làm cho khô héo. Cái cây xanh tốt, k ai biết dưới gốc rễ thế nào trừ khi đào nó. Đây là giai đoạn đau đớn. Cần liên tục quán tâm, quán pháp và có các đạo hữu hay thầy bên cạnh nhắc nhở. Vì đã thành thục quán thân, và thực hành hiểu được chánh niệm tỉnh giác rồi thì những tật xấu sẽ đến và đi nhanh thôi. Hãy nhớ, nếu còn sợ và ngại ai đó chê bai, là còn vun bồi cho bản ngã.
Chính vì thế, chúng tôi có một Group “Tám tà” vừa là ngược lại Tám chánh, vừa là chuyên “tám” chuyện tà, cũng chỉ để là soi tâm thật của mình, của nhau, cùng nhau sách tấn thực hành trên con đường gian nan này.
Nếu khó thiền định, thiền quán do tâm vọng, hoặc chìm sâu trong định nhiều không quán được, hãy Viết trước hoặc sau khi thiền, bạn sẽ quét được nhiều phết.
Mình viết nhiều vì nói thật nhà mình quá nhiều rác, k thừa nhận và k phá cái bản ngã này thì sẽ còn khô quắt vì tâm tư chồng chéo.
P.s: cẩn thận với việc viết nhiều được nhiều người khen hay, khoái chí càng viết ác, càng thích thể hiện ta đây văn tuệ tốt, có thể làm thầy, có thể ra giảng cho thiên hạ, lại càng vô tình vun bồi bản ngã