Cảm xúc vẫn còn nguyên đó. Những câu chữ vẫn còn nguyên đó mà dường như chúng trốn chạy. Trốn chạy để một mình ta bỡ ngỡ thấy mình hư vô.
Đã vui vẻ, đã thấy quanh ta thật đáng yêu nhưng vẫn muốn có cảm giác muốn trốn đi đâu 1 thời gian, vẫn muốn thực hiện cái cảm giác bỏ lại tất cả, lãng quên tất cả.
Đã lâu rồi không về quê, từ cái ngày đi học cao học, bận rộn với học và làm thêm, bảo vệ luận án, rồi công việc. Tin tức vẫn biết đều, những có những nhói đau trong những cái tin đó. Niềm vui muốn khoe nhưng sợ chạnh lòng ai đó. Nhưng thực ra không phải, nếu nghĩ xa hơn, niềm vui đó có thể xoa nhẹ cái chạnh lòng. Và khi mọi thứ ở đó đã lắng đọng, cùng với cái mong muốn trốn chạy cũ ta lên đường. Không phải chỉ vì ta, không phải chỉ vì muốn xoa dịu, đơn giản ta muốn trở lại, nhìn lại những gì vẫn đang diễn ra.
1 ngày vòng quanh nhà họ hàng nội ngoại, điểm dừng chân cuối cùng là nhà ông bà ngoại. Vẫn căn nhà đó, vẫn cái bếp đó, vẫn tiếng ụt ịt, vẫn tiếng quạp quạp, tiếng gà con chiếp chiếp. Xa xa, tiếng suối chảy róc rách, hòa vào tiếng chim ríu ran. Nắng vàng cho quả mơ, quả mận thêm căng tròn, cho những giò phong lan thêm hương sắc. Thả tầm mắt, hòa trộn với thiên nhiên. Cuộc sống tưởng chừng như tĩnh lặng mà tất cả như dòng suối kia, chẳng chịu dừng lại, cứ chảy hoài, chảy mãi xuống tận nơi hạ lưu, biết rồi sẽ chẳng là mình và vẫn muốn hòa vào biển lớn cho quên đi cái chính mình. Gần 50 năm ở trên mảnh đất ấy mà …. Ông bà rất vui vì con cháu học hành thành đạt, nhưng quay lưng đi, cái dáng kia đã còng mất rồi.