Hồng trần không thể luyến
Ái không thể mang
Hữu mang mang
Vô mông mông
Tự đa tình tự sầu
Tự tấu khúc đàn tự ca
Tự nhỏ giọt lệ lên nhân gian
Chàng không thể bên
Ta không thể cận
Duyên sắc sắc
Nợ không không
Tự buộc tự buông
Tự niệm cùng trăng tự tỏ
Tự nở nụ cười chốn bồng lai
Quay trở lại
Soi bóng bên dòng hằng sa
Trải mênh mang xuôi theo dòng
Trải tương tư xuôi theo dòng
Lệ hoen mi xuôi theo dòng
Còn lại trống vắng trong lòng
Tự tĩnh