Nhiều người hỏi: tu tập như vậy thì sẽ khiến người ta không còn cảm thấy muốn cố gắng hay người như vậy thật thiếu ý chí thì làm sao đạt tới đỉnh cao?
Đó cũng từng là câu hỏi tôi tranh cãi kịch liệt với thầy tôi bao nhiêu năm. Mâu thuẫn tâm lý ở trong tôi bao nhiêu năm. Tôi vẫn sống ở đời, vẫn làm kinh doanh, còn con cái…tôi không thể không cố gắng cho cuộc sống này được. Dù rằng, ở một giai đoạn nào đó, sự nỗ lực cá nhân của tôi nhường chỗ cho thượng đế khi tôi áp dụng Luật Hấp dẫn hay thực hành Sự biết ơn, nhưng đó vẫn là ý nguyện cá nhân.
Tôi sẽ miêu tả và chỉ ra cho các bạn thấy, sự tu tập không khiến con người ta thiếu đi ý chí hay cố gắng và thậm chí còn đạt đỉnh cao hơn cả người bình thường như thế nào.
Ví dụ đầu tiên lấy từ Tình Yêu đi. Vì tất cả mọi người đều đã từng yêu và cảm nhận được điều này. Hãy nhớ tới người bạn yêu thực sự trong đời.
Đó là ngày bạn gặp người ấy, đó là thời gian bạn trải qua với người ấy. Tất cả tôi chắc rằng đó là thời gian đẹp nhất, tuyệt vời nhất, tâm trạng của bạn tràn ngập tình yêu nhất. Khi yêu một ai đó thực sự bạn đâu cần cố gắng. Bạn đâu cần biến mình thành một người khác để được yêu. Bạn cũng không mong cầu điều gì ở người đó cả. Đơn giản người đó là người đó. Mỗi giây phút được gặp, được ở bên người đó là thời khắc đẹp nhất của thế gian. Nơi đó tình yêu thăng hoa.
Bạn cứ chỉ cần nghe theo trái tim mình, nghe và cảm nhận theo một cái gì đó mơ hồ và bạn không biết. Không để bạn ngã vào, không dùng sự cố gắng cá nhân vào, cũng chẳng hề có động lực hay ý chí cá nhân nào cho việc yêu này cả. Vậy mà nó là đẹp nhất, là mối tình đi hết cả cuộc đời bạn chẳng thể quên. Trong cách yêu đó đã chứa con đường Đạo.
Trong công việc hay kinh doanh cũng vậy. Ai đó đều thấy rằng nếu được làm công việc mình đam mê là điều tuyệt nhất. Và nếu không tìm được công việc mình đam mê thì hãy biến công việc đang làm thành đam mê. Đam mê xét theo Đạo thì không phải là cái đích của người thực hành nhưng với người bình thường nếu việc gì cũng có thể biến thành đam mê thì coi như công việc đó sẽ khiến bạn thoải mái, dễ chịu, đầy sức sáng tạo, và hiển nhiên khô g hề thấy mệt mỏi chút nào. Đó là thiền trong công việc. Đó là cách làm việc đã chứa con đường Đạo.
Trong cuộc sống, Tình yêu và Kiếm tiền mà 2 cái đó được thực hành theo con đường đạo thì đều đạt tới viên mãn rồi. Đâu còn chỗ cho sự cố gắng, đâu còn chỗ cho cái gì gọi là ý chí cá nhân. Bạn cố gắng hay phải tạo động lực vì đơn giản bạn chưa tìm thấy cái bạn cần, bạn muốn và hẳn nhiên chưa hòa được vào đó. Đâu cần cố gắng để yêu người mình yêu, đâu cần cố gắng để làm việc mình đam mê. Mọi thứ đều được bạn làm một cách rất tự nhiên, hoan hỉ, đơn giản và tràn đầy năng lượng bên trong mình.
Ngoại truyện: phần này viết riêng cho người tu tập.
Người tu tập còn thêm mối quan tâm nữa là con đường đạo hay pháp tập của mình. Có thể ai đó nói đây là căn cơ của mình, mình theo pháp đó. Người ta lựa chọn một pháp tập chỉ đơn giản là hình như cái đó đúng với mình. Nó có chút nhiệm màu trong cuộc sống của mình. Nó có thể giúp mình đạt được cái gì đó, có quyền năng hay thành tựu gì đó mà mình nghĩ sẽ có để mình hướng tới.
Giống như người bình thường chọn người yêu và công việc của mình, bạn cần phải hòa vào pháp tập của mình, tại đó bạn nghe thấy mình, tại đó bạn thấy không cần phải nỗ lực hay cố gắng để đạt được cái gì cả. Vạn pháp là một chính là chỗ giống như Vạn công việc là một, ai cũng sẽ có thành tựu tối đa nếu làm nó đúng theo đam mê.
Ngược lại của bài viết này, hay ngược lại của tâm thức thực hành trong tình yêu, công việc pháp tập trong bài viết này chính là con đường đi tới TÂM MA. (Sẽ viết sau, hoặc chỉ viết vậy thôi)