Hơn một năm trước, đọc bài viết này. Vẫn ngày ngày suy ngẫm về nó. Con người ta, có bốn cấp độ nhận thức: THẤY, BIẾT, HIỂU, NHƯ LÀ. Lúc có duyên thấy nó thì thấy vậy thôi, chưa biết nó là cái gì, càng không hiểu. Hơn năm trời, lặng lẽ quan sát các mối nhân duyên đến với Ta, đến rồi đi. Nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhiều con người khác nhau, nhiều sự vụ khác nhau, theo định kiến xã hội thì có cái hay, cái dở, có cái tốt, cái xấu, nhưng với bản thân Ta, chúng đã cho Ta nhiều bài học, nhiều sự trưởng thành.
Và ngày hôm nay, đọc lại, rưng rưng khi nghĩ về việc xây dựng MỐI QUAN HỆ. Và Ta ví bản thân mỗi người như một NGỌN NẾN để thuật lại một câu chuyện của thế gian.
Trong màn đêm đen phủ trùm, ngọn nến có thể sáng được tới đâu là do khả năng sáng của chính nó. Ngọn nến có ý soi sáng một VẬT THỂ từ rất xa, nơi mà sức sáng của nó không chiếu tới. NẾN ngỏ ý những bấc đèn và sáp bắc cho mình một sợi dây từ nó sang VẬT. Và hẳn nhiên rồi, sợi dây đó được đốt sáng băng chính bấc đèn và sáp của nó. Ánh sáng chính thì yếu hơn do đã bị chuyển sang sợi dây, và bấc cùng sáp thì mau hết hơn do đã bắc một cái cầu rất xa. Và nó mau chóng chỉ còn là một chút sương khói rồi tắt hẳn. Cả màn đêm lại phủ trùm khắp mọi nơi.
Một NGỌN NẾN khác, thấy được điều đó, nhận thức được rằng, nếu ánh sáng TỰ BẢN THÂN phát ra càng lớn, chính ÁNH SÁNG đó sẽ soi chiếu rất rất nhiều vật thể ở xa. Nó tự mình chăm chỉ luyện tập, cơ thể khỏe mạnh, thân sáp ngày một to, lớn và cao lên. Sợi bấc trong thân cũng dày, dài và to hơn. Nó bất ngờ trước chính kết quả của mình. Cả một vùng rộng lớn, rất rộng lớn được ánh sáng của nó chiếu tỏ.
Từ biết tới HIỂU là cả một quá trình trải nghiệm, để NHƯ LÀ còn là cả một quá trình rèn luyện, thực hành rất dài. Dầu sao cũng cảm ơn tất cả để mỗi ngày ta lại lớn khôn.