Trưa. Ăn hết một đĩa cơm rang và 1 bát phở. Ở công ty 1 mình. Thấy vắng vẻ quá. Mình nhớ 1 câu mình đã đọc “người ta hao tâm tốn sức để kiếm ra thật nhiều tiền, rồi lại tiêu tốn thật nhiều tiền để bồi bổ lại sức khỏe.” Uh nhỉ. Tất cả những gì chúng ta đang làm để thỏa mãn cái bụng của chúng ta. Nó mà kêu reo réo, rồi sau đó là chân tay bủn nhủn, mắt mũi hoa hết cả lên là chúng ta nghỉ. Mình nhớ mấy câu trong Phật giáo ý là: “Thân xác này chỉ là tạm bợ cho tâm hồn này. Mặc dù là tạm bợ nhưng chúng ta vẫn phải nuôi dưỡng nó để cho tâm hồn này có chỗ trú ngụ để mà được siêu thoát. Chính vì thế đừng quá coi trọng nó.” Song ngày nay chúng ta đang sa đà vào việc phục vụ nó. Nó muốn béo đẹp, chúng ta ra sức bồi bổ. Không chỉ thế còn đi săm, soi, bôi, trát… Lại còn phủ lên nó những thứ đồ không biết có dùng được danh từ “clothes” ”. Uh nhỉ. Đã biết là thế giới vẫn luôn có hai mặt của một vấn đề. Nhưng khái niệm người giàu có được chỉ cho những người “giàu 2 bàn tay, giàu 2 con mắt, giàu tâm hồn”, hay chỉ dùng cho những người dùng đồ hiệu, đi xe ga, xài điện thoại dòng N series.
Nhớ lại ngày xa xưa ấy. Mẹ chàng bảo tôi: cháu gầy quá, phải ăn nhiều vào. Và sau lưng tôi: con bé nó gầy quá, không thể lấy làm vợ được, trông ốm yếu lắm, lấy về để chăm nó cũng đủ chết. Thế là 1, 2… mối tình vuột qua chỉ vì tôi trông quá ốm yếu. Nhưng đúng ra tôi chỉ “thin” thôi chứ không “weak”. Thế đấy. Một mối tình nữa đến và một mối tình nữa lại vuột qua vì cái thể xác gầy gò của tôi.
Sau những lần đó, tôi cũng bắt đầu với những chiến dịch vỗ béo nhưng bất thành công. Vì bên cạnh chiến dịch vỗ béo là chiến dịch học, chiến dịch làm việc quên chết của tôi. Nghĩ lại, nếu tôi không ăn như thế, chắc tôi còn gầy hơn và có lẽ sụp mất rồi. Hì. Và cũng thầm cám ơn những lý do giời ơi đó mà tôi đã là người béo lên về tri thức, về kinh nghiệm và cả về cuộc đời này nữa. Tôi lại lạc quan và ca hát yêu đời. Còn giờ thì có lẽ tôi sẽ lên cân thật. Tôi sẽ béo đẹp và trông thật đáng yêu nữa chứ. Thực ra tôi vẫn phải làm việc khá nhiều, nhưng lý do tôi ăn nhiều giờ là tại tôi thèm ăn thôi, chứ không phải tôi ăn vì cái nọ, vì cái kia. Giống như cây xương rồng của tôi. Sau mấy ngày tôi bỏ bê nó, không tưới tắm gì cho nó, nó đã không héo úa, sắp chết nữa. (cái giống Xương rồng là tưới ít thôi, mà tôi cứ nghĩ nó cần nước nên ra sức tưới thật nhiều. híc). Nó đã ra thêm 2 bông hoa vàng bé xíu xinh xắn. Và còn vài mầm hoa nữa cũng sắp nở.
Uh. Thế đấy. Nếu cứ muốn cuộc sống phải đền đáp lại những thứ mình cho đi thì có bao giờ là đủ đâu và cũng là điều chẳng thể nữa. Ngày mai, tôi sẽ béo lên, trông xinh xắn, đáng yêu và tôi sẽ là người giầu có vì tôi sở hữu một thân thể khỏe mạnh, một tâm hồn khỏe mạnh và trong sáng.
Có ai béo và giàu bằng tôi k?