Bạn còn giữ ý niệm: Tôi tốt đẹp mà – nên nếu ai đó có lỡ nhổ nước bọt vào tôi thì đó là một hành động vô liêm sỉ?
Đợt này giải quyết một đống các nghiệp lực mang tên thị phi. Chuyện từ đẩu từ đâu, mình chẳng làm gì cả, mà họ có thể viễn tưởng ra để đặt điều về mình. Và bình thường theo thói quen, đó là việc giải thích, chứng minh mình không phải như vậy, không hề có chuyện đó.
Nhưng rồi nhận ra nhiều điều:
– Dù bạn giải thích bằng bất cứ phương tiện nào, kiểu nào, họ đã viễn tưởng thì đầu họ vẫn viễn tưởng không thể dừng lại được, câu chuyện thậm chí còn theo chiều hướng xấu đi vì a ra b, ra c, giờ thêm đống dữ liệu nữa ra b’, c’ … tùm lum tóe loe cả ra.
– Nếu bạn có lỡ làm sai so với chân lý, nếu là người trí, họ sẽ nhẹ nhàng góp ý với bạn, còn nếu không thì họ sẽ bla bla. Vậy là vô tình bạn lại rơi vào cái bẫy của kẻ vắng trí.
– Nếu bạn không sai so với chân lý, nhưng kẻ vắng trí thì làm sao mà hiểu nhưng lại rất thích ra vẻ nên lại thích quay ra dạy khôn bạn, rồi lại còn cho là bạn thật là dở hơi, kì dị….
Dầu sao mấy cái này nhận ra này vốn dĩ vẫn là lý thuyết, xưa biết rồi mà vẫn xung lên, vẫn phải nói vào mặt người ta cho ra ngô ra khoai, thậm chí nói để chứng minh 2 điều dưới: mày là kẻ ngu nên mày tốt đã dạy tao, mày là kẻ ngu nên mày k thể hiểu nx gì tao làm, tao nói.
Giờ thì mình làm mọi thứ chậm lại một nhịp. Chưa nói vội, nhưng nghĩ. Nghĩ càng nhiều thì càng điên, càng điên thì càng đau. Cảm xúc có vấn đề nó sẽ biểu hiện lên thân thể. Yêu, hay ghét ai đó thì vùng ngực đều đau. Nhục thật. Và lần này thì cái vùng ngực của mình đau như ai ốp một mảnh da nóng vào. Vì điên mà, điên mà không chửi được nó. Ngồi mà nghĩ ra đủ tình huống để chửi nó sao cho nhẹ nhàng nhất, trí thức,văn minh nhất. Hờ hờ.
Đến khi không chịu được thì mình đành ngồi thiền. Mọi lần điên lên thì k thể thiền thọt gì hết đâu. Các suy nghĩ nối đuôi nhau, đuổi nhau loạn xì ngậu trong tâm trí, thậm chí càng ngồi tĩnh càng điên vì các suy nghĩ nổi lên để xử lý vấn đề tồn đọng càng rõ. Nhưng lần này là cơ hội tốt để thiền năng lượng tình thương.
Cơn đau bắt đầu dồn đến, suy nghĩ như vũ bão vần vũ trong tâm trí. Tác ý: cảm ơn những điều đau đớn, cảm ơn những suy nghĩ đang như những đoàn quân khổng lồ xâm chiếm mảnh đất tình yêu, cảm ơn cả những người đã gây nên câu chuyện thị phi cho mình.
Nếu tới đây mà vẫn đặt tâm trí vào việc đi giải thích thì bạn nhận ra, tâm mình đã vắng mặt trong cơ thể mình. Nó đang ở bên người kia, nó đang ở rất xa. Và việc tâm du hành này thật là tổn hao năng lượng giống như cái thân thể này phải đi bộ vậy – dù tâm trí k p đi lại thô thiển như thế. Và tôi lập tức thu tâm về, không nghĩ tới việc đó nữa. Đặt tâm mình trở về ngôi nhà của nó, nơi yên bình và tình yêu mình đã tạo ra. Bắt đầu quan sát từng cái đau trên ngực. Mỗi một cái đau như một bông hoa đang bị sâu. Bắt từng con sâu trên từng cánh hoa, vuốt ve từng cánh hoa, tưới những giọt nước thanh khiết lên cho chúng. Hơi thở nhẹ nhàng vào ra. Tâm trí đã không còn bay bổng nữa. Những cơn đau dịu dần. Muôn ngàn đóa hoa đang nở rực rỡ đẹp đẽ. Tâm bạn hân hoan tràn đầy tình yêu.
Và nó hiểu rõ 3 điều nhận ra trên. Hóa ra bấy lâu mình cứ nghĩ mình tốt đẹp và coi những kẻ vô tình nhổ nước bọt vào mình là vô sỉ. Không có gì là tốt đẹp cả, ngay cả bạn cũng thế, bạn tồn tại được bao lâu, bạn là gì so với tự nhiên này đâu mà tốt hay không tốt. Bạn cứ mải mê nghía sang vườn nhà thằng khác mà bỏ quên vườn nhà mình mất rồi đó.
Thôi thì, mình lại seo phì. Nhưng mà nhìn cái ảnh này thấy ngay là tâm đang mải chửi thằng khác haha 🤣🤣