Tĩnh lặng phải đi với Tâm từ … nếu không chỉ làm dầy thêm bản ngã, trong một cái lồng vô tướng, vô sắc, vô biên giới nhiệm màu.
Có người vì rèn sự Tĩnh lặng mà vô tác với cuộc đời. Bất kể điều gì khởi lên trong niệm thức của người đó, chỉ một cách đơn giản là người đó đoạn niệm. Giống như một mảnh đất màu mỡ, bất kể hạt giống gì nảy mầm đều bị nhổ bỏ. Điều này có thể phát triển được Tâm từ của người đó không?
Có người cũng rèn sự Tĩnh lặng mà phòng hộ tâm mình. Đóng kín cửa nhốt mình trong phòng. Tự vấn với Tâm mình. Họ quan sát được sự sinh diệt của Tâm mình khi họ đóng kín phòng. Họ nhận thức được quy luật vũ trụ bởi sự chiêm nghiệm logic của mình. Nhưng ngay khi vừa mở cửa sổ, dù là ánh nắng hay một chiếc lá vàng rơi qua, họ lập tức bị động. Đẹp, xấu, tốt, dở… Tất cả những điều đó vụt qua nhanh trong tích tắc sát na do sự chiêm nghiệm của vũ trụ của họ. Dù họ không lên tiếng, nhưng tiếng chạm đã sinh.
Có thể cảm nhận Tâm từ như thế nào? Nhìn vào ánh mắt hay thần thái của một người, không chỉ có sáng là đủ. Như ánh sáng mặt trời vậy, rất hữu diệu nhưng không có nghĩa là êm dịu. Ánh mắt đó đủ sâu để bao chứa. Ánh mắt đó đủ lặng để gửi gắm. Ánh mắt đó đủ chân tình để lòng người dù hận thù cũng lắng xuống. Và ánh mắt đó đủ nồng nàn để hạt giống có thể nảy mầm.
Bên cạnh đó, những gì hành động hay ngôn từ mà người có Tâm từ thể hiện cũng bao gồm đủ những điều đó. Không hề có sự tồn tại của bất cứ bản ngã nào. Họ đã quên họ. Chỉ tồn tại sự khiêm cung. Chỉ tồn tại sự nhã nhặn. Chỉ tồn tại một tình yêu thương bao la như tình yêu của người mẹ. Nhưng cũng khơi gợi sự trưởng thành của một đứa con thơ.
Nhiều người tưởng rằng mình bỏ được bản ngã. Nhưng như những ví dụ trên, họ có thể không lấy bản ngã ra đối đãi với thế giới. Nhưng họ không quên được họ. Trong họ là cả một bầu sợ hãi, cả một bầu tham lam vô đáy. Họ sợ bất cứ điều gì họ thấy hay chạm phải. Họ tham tới một điều gì đó mà họ cho rằng con đường đạo cần phải có, hay đó là mục tiêu, là đích đến trên con đường tu hành của mình.
Để rèn Tâm từ không dễ. Tâm từ không phải sự thương hại hay thương xót, cũng không phải sự trắc ẩn ẩn chứa bên trong. Tâm từ đủ bao dung, đủ lắng đọng, đủ xoa dịu, đủ vuốt ve, đủ sinh lực. Bản thân tôi cũng đang trên con đường rèn luyện Tâm từ của mình. Nên không mạn đàm nhiều. Chỉ biết rằng tôi đã gặp một người có Tâm từ vĩ đại.
Người có Tâm từ vĩ đại nhất đó chính là mẹ Đất.
Ngày hôm nay, lập Thu. Tôi ngồi xuống bên bạn, uống một chén trà, với tay nhặt một chiếc lá vàng vừa đậu xuống. Cảnh sắc là như vậy. Tĩnh lặng như vậy. Nhưng có đủ yêu thương để nhìn thấy một mùa lá rụng đi qua, sẽ là một mùa đâm chồi đang sắp đến.