Trong màn đêm. Hai hàng mi đang dần dần khép lại. Đôi tay và đôi chân đã mệt mỏi sau một ngày dài. Từng phân tử cơ, da bắt đầu thả lỏng. Tai cũng không muốn nghe những âm thanh bên ngoài mà lắng lại. Hơi thở cũng không còn dồn dập vì phải vội vàng cho một việc gì đó. Trí não cũng không còn muộn phiền giải quyết một công việc dang dở hay mải miết đuổi theo một kế hoạch nào nữa. Là lúc bạn có thể lắng nghe những rung động quanh mình.
Việc nghe này có thể chẳng có gì thú vị cả. Nhưng cứ kiên trì đi. Sau sự nhàm chán là những khám phá hay ho về cơ thể. Những cơn đau bắt đầu xuất hiện. Sự khó chịu xuất hiện. Bạn nghe chúng, cứ nghe tới không nghe được thì thôi. Như kiểu bạn vặn volum của loa tới khi nào k chịu d thì xoay lại. Dần dần bạn nghe được chính hơi thở của mình. Nghe được nhịp tim của mình. Nghe tiếng lọc ọc trong bụng. Nghe làn gió đang mơn man trên da thịt. Nghe thấy những bọt khí đang lăn tăn và tan dần trên lưỡi.
Thực hành vào ban đêm, nơi tĩnh lặng rồi thì bạn thực hành tới ban ngày, bất kể lúc nào bạn nhớ ra. Thường thì sẽ thực hành được khi mọi thứ yên lành. Khi đi xe máy, khi ngồi ô tô, khi chờ đèn đỏ,…Bạn thở thế nào? Tim đang đập ra sao? Các cử động trên các khớp xương như thế nào? Từng lỗ chân lông tương thích với môi trường kiểu gì…
Thực hành khi tâm bình rồi thì tới thực hành khi tâm động. Thực ra là khó lắm, vì lúc đó loạn mà. Chẳng nhớ ra gì cả mà làm đâu. Chỉ điên và điên thôi. Hay chỉ buồn và buồn thôi… Nhưng trong cơn bĩ cực đó. Chừng nào có 1 tia sáng nảy ra nhắc nhớ bạn thực hành theo dõi các điều trên thì bạn lập tức thực hành ngay. Mới thì ít, rồi dần thì nhiều hơn. Và dường như bất kể lúc nào bạn cũng có thể thực hành các quan sát trên để mà chẳng còn chỗ cho buồn, đau, khổ, chán, thấy vọng hay muộn phiền nữa.
Đó là một chút về thực hành Tứ niệm xứ. Không mạn đàm xa hơn hay điều gì khác ở đây nữa.
Chỉ khi bạn sợ hãi, chỉ khi bạn không tin vào chân tính của mình, không đặt niềm tin vào sự kết nối với chân nguyên thì bạn sẽ dễ dàng hoang mang và mất kiểm soát.