Thời gian đã không còn đợi nữa
Những vết nhăn trên da
Những vết nám sạm đồi mồi in dấu tích tháng năm
Cả những cơn đau khi trái gió trở trời
Thời gian đã không còn đợi nữa
Đôi vai đã nặng trĩu những gánh gồng
Đôi chân đã mệt nhoài trên những bước phiêu bồng
Đôi mi như muốn khép lại sau một ngày dài
Thời gian đã không còn đợi nữa
Đưa tay chạm vào những mảnh vỡ dấu yêu
Cứ tưởng thời gian là phương thuốc xóa lành tất cả
Nhưng không… chỉ làm dày thêm những vết đau
Thời gian đã không còn đợi nữa
Nửa bên kia cuộc đời ngắm hoàng hôn đang buông dần
Những tia nắng cuối ngày hiu hắt
Có đủ làm rạng ngời lên bông hoa nở muộn
Thời gian đã không còn đợi nữa
Buông xuống đi những ưu tư muộn phiền
Buông xuống đi những vất vả triền miên
Buông xuống cả những nhớ mong chưa trọn
Thời gian đã không còn đợi nữa
Ai tần ngần đứng bên dòng chờ con thuyền về bến
Ai tần ngần lưu luyến những ái vọng danh thơm quyền quý
Ai tần ngần giữa thực giữa mơ
Để rồi giật mình…
Thời gian không còn đợi nữa!