Thiền định trong công việc để Thành công.
(Tại sao có nx người nhìn rất thảnh thơi lại là nghệ nhân trong khi bạn cắm đầu làm như trâu vẫn tạo ra nx sản phẩm vô hồn)
Nhiều người sẽ hiểu rằng: thiền trong công việc là ngồi thiền trước, hay sau khi làm việc để lấy năng lượng.
Cũng đúng.
Nhưng bài này sẽ nói về góc nhìn khác, sâu hơn. Nhớ lại post trước, khi chúng ta làm một công việc gì đó, chỉ mải mê với công việc, hay làm việc quá tập trung, tâm trí ta đặt hết ở công việc, thì thứ nhất, không phải nó chỉ dẫn ta tới bệnh tật vì tâm ta để ngoài thân (các bạn hoàn toàn biết về trạng thái hết pin cuối ngày làm việc, hoặc lao lực nếu tình trạng này kéo dài) mà căn bản là nó cũng k đem lại cho ta hiệu suất tối đa. Bạn có tin là nó không đạt hiệu suất tối đa không?
Bạn đã bao giờ thử nâng tạ chưa?
Nếu bạn nâng thì bạn nâng được bn cân? Cơ thể bạn mỏi phần nào nhất? Ai cũng sẽ trả lời là vai và tay. Hiển nhiên rồi. Bạn đặt tâm ý ở Tạ, và nó đã nặng, càng nặng hơn. Bạn phải gồng vai và tay để đỡ lấy nó, nên hai phần này bị tập trung Khí ở đấy, sau đó tâm ý bạn lại chuyển lên phía tạ dẫn đến ứ khí tại đó, dãn đến đau mỏi. Nên tại sao, sau khi ta vận động mạnh, ta cần có bóp, không phải chỉ để mềm cơ ở phần thô mà khí cũng được giải tỏa, không còn bị ứ ở đó nữa. Nếu việc xoa bóp thay bằng vuốt ve mơn trớn thì hiệu quả hơn rất nhiều, vì việc vuốt ve này rất nhẹ, khiến tâm ý phải tập trung toàn bộ vào để theo dõi dòng chuyển dịch ở trên da thịt.
Bàn lại chuyện nâng tạ nhé. Ở Post khác sẽ nói việc vuốt ve giữa hai người sẽ giúp cải thiện sức khỏe và đời sống tình cảm thế nào?
Có một sự kỳ quặc là bạn đã nâng tạ từ tâm chưa? Thật sự khi hỏi câu này mà bạn chưa thực hành thì nói cho biết vậy thôi. Khi bạn nâng tạ lên, thấy khí từ đan điền dồn lên nâng tạ, bạn thấy cả cơ thể mình nâng. Bạn thấy cả cơ thể mình. Tâm ý bạn đặt ở cả cơ thể. Vẫn Tạ đó mà nâng rất nhẹ, tay và vai cũng không mỏi. Vì khí được tán đều toàn bộ cơ thể. Thân bạn cũng không bị mỏi, mà quả tạ trong tay cũng nhẹ tênh.
Ví dụ là thế. Giờ đến công việc.
Việc làm việc theo đam mê khác hẳn với việc làm việc tập trung. Khi làm việc theo đam mê, sự làm việc đó bắt đầu từ Tâm hay nói ra là từ bên trong. Toàn bộ thân thể được thả lỏng, tâm ý lan tỏa khắp cơ thể, dẫn khí nhẹ nhàng đi xuyên suốt. Chúng ta đã bao giờ quan sát những nghệ nhân làm gốm, những người thợ đục khảm hay những người thêu tay chưa? Chúng ta thấy họ hoàn toàn thả lỏng toàn thân, thân họ như hòa vào sản phẩm, tâm họ hòa vào sản phẩm, và sản phẩm trở nên có hồn, có giá trị, những con người đó được lên cấp hàm Nghệ nhân.
Còn làm việc tập trung, là làm một việc đó khiến ta phải dồn hết trí não tâm ý vào đó. Cơ thể chúng ta căng cứng, não bộ căng ra. Tâm ý lúc này chúng ta đặt hoàn toàn ở sản phẩm chứ không phải hòa vào sản phẩm. Tâm của nx nghệ nhân ở trên vẫn ở bên trong họ. Còn Tâm của người làm việc tập trung không ở trong thán họ nữa rồi. Nó đặt hoàn toàn ở bên ngoài. Họ chỉ muốn làm sao cố gắng giải quyết công việc được tốt nhất, đúng nhất, hiệu quả nhất, và hẳn nhiên thu được nhiều lợi nhất. Họ muốn cái mà sản phẩm đang không là nó. Nếu người nghệ nhân cảm nhận từng thay đổi của sản phẩm, thì người làm tập trung chỉ mong muốn cái ở phía sau.
Và hẳn nhiên rồi, khi bạn làm việc xong, bạn kiệt sức, sản phẩm cũng xong rồi, nhưng nó có thật sự trở thành một sản phẩm để đời không. Không. Nó thô, cứng dù hoàn hảo. Đơn giản nó không có hồn.
Một người bạn nói, làm doanh nghiệp như là một bản giao hưởng của các nốt nhạc quản trị, nhân sự, tài chính, marketing, sản phẩm, khác hàng. Và các bạn có biết bấy lâu mình hiểu chưa đúng câu LÀM VIỆC CÓ TÂM là như thế nào không? Ai cũng nghĩ, làm việc có tâm là làm tốt, làm đúng đắn, có tâm đức, tâm thiện, không gian dối ở đó. Nhưng thực sự không phải, hoặc đó chỉ là tầng nghĩa nông nhất.
Nếu làm doanh nghiệp như một bản giao hưởng của các nốt nhạc trên. Thì làm việc có tâm chính là hòa vào trong những nốt nhạc, gảy nó lên những giai điệu du dương nhất. Người làm doanh nghiệp không làm doanh nghiệp vì đó là việc phải làm, cần làm, họ không căng cứng khi đối diện với việc quản trị, nhân sự, tài chính, sản phẩm và khách hàng. Họ không làm vì là làm kinh doanh phải tốt, phải đúng, phải phục vụ khách và phải có lãi. Họ làm vì mọi thứ như một tổng thể không thể tách rời. Như một bản tình ca không thể thiếu một nốt đồ hay rê. Nên ta thấy họ rất thư giãn, và họ làm vì đó một công việc để làm, đó là một khách hàng để phục vụ. Mỗi quy trình, thao tác đều hòa nhịp với cái tâm ý của chính người chủ doanh nghiệp và cả cách làm của nhân viên công ty.
Thường thì chúng ta khó phân biệt một doanh nghiệp thành công với một doanh nghiệp có tâm. Doanh nghiệp làm việc có tâm chắc chắn thành công nhưng chưa chắc có điều ngược lại.
Quay lại bài toán nâng tạ ở trên? Doanh nghiệp làm việc từ tâm hẳn nhiên hiệu suất và hiệu quả hơn rất nhiều rồi.
Đó chính là Thiền định trong công việc. Để có thể làm công việc từ tâm, để có thể thiền định trong công việc có lẽ bắt đầu đơn giản nhất là thư giãn với chính nó. Làm việc vì đơn giản nó là một công việc chứ không phải là một việc cần phải làm.
Một số người sau khi làm một việc gì đấy, đạt được một ít thành công nhỏ nào đó liền nghĩ mình có thể sẽ rất thành công nếu tập trung vào nó, nhưng hỏng bét. Vì việc tập trung làm mất tính thiền định trong công việc, họ xa rời cái bản chất công việc vốn có. Họ vướng vào tham, vì họ nghĩ tới một cái gì đó thành công của việc làm việc, không phải việc. Họ vướng vào cái tôi, cái của tôi: công việc đó đâu phải của họ, họ không làm thậm chí có nhiều người làm tốt hơn, họ khăng khăng tôi phải làm việc đó là chấp vào tôi rồi. cái họ sẽ thành công có thể sẽ thành công, vì họ nghĩ nó là của tôi, thì tương lai cũng sẽ là của tôi.
Và đừng để mình thành nô lệ của công việc dù đó là công việc gì, dù cho bạn ở vị trí nào.
***
Một chút thế. Viết vì chẳng hiểu kiến thức này ở đâu cứ văng vẳng bên tai. Thôi thì cứ viết. Chúc mọi người Thành công trong hoan hỉ nhé.