Có đôi khi anh là làn gió thoảng
Khẽ đưa hương em ngào ngạt chảy quanh vườn
Có đôi khi anh là làn sương mỏng
Đọng thành giọt trên ngọn cỏ em mềm
Có đôi khi anh là hồ tĩnh lặng
Nhẹ nhàng thôi soi tỏ bóng trăng em
Hương không gió, hương kia không ngào ngạt
Sương không cỏ, sương không giọt long lanh
Trăng không hồ, trăng không thể soi bóng
Thấy nhau rồi, mới thấy ta là chính ta