Thăng trầm cuộc đời

Thầy ra bài tập bắt viết thành văn cơ, nhưng thôi, nhiều chữ ngại viết, ngại đọc. hehe
2004: vứt cái giấy công chức mà bố mẹ cất công lặn lội xin cho để đi học tiếp cái bằng Th.S. Bố mẹ tím mặt. Quan hệ sứt mẻ.
2007: tốt nghiệp bằng Th.Sỹ ngành quản lý đất đai sau 7 năm mài đít ở trường đại học. Đúng ngày tốt nghiệp thì là ngày vứt cái bằng sang một bên đi làm cái ngành khác.
3 năm chỉ thấy nốt trầm. Và được nghe rất nhiều câu sướng chưa, nói không nghe lời mà.
2010: bị sếp lớn đuổi thẳng cổ khỏi công ty, khi vừa mới lên PGĐ công ty được nửa năm. Lý do thì rất dở hơi: có đứa nó bảo mình ra mở công ty riêng cạnh tranh với sếp.
2011: mở công ty khi trong tay không có một xu. À, lúc đầu xin bố mẹ được 50tr. Sau 5 tháng bảo bố mẹ cắm sổ đỏ đi cho vay 100tr.
9.2012: rơi vào cảnh nợ nần chồng chất vì k phải chỉ nợ bố mẹ mà còn nợ đối tác, nợ khách hàng vì đơn hàng hỏng. Quyết định nghỉ không đi làm thuê nơi khác tập trung ở nhà (vì lương mình ở ngoài = lương 3 đứa nhân viên mình thuê, đi làm lấy tiền trả lương chúng nó. năm mà có những hôm con lớn sốt mà 4h sáng 2 vợ chồng trong túi chỉ có 200k, vừa đủ tiền khám ở viện nhi. nhân viên không có tiền trả. tình anh em bị mất. mọi thứ khủng hoảng đến ngao ngán.
1.2013: sau 4 tháng tập trung như con điên, ngày nào cũng đi cả trăm cây quản lý công trình, xưởng, thợ… đã trả hết các kiểu nợ lên tới con số 500, dư 200 để mở một cái xưởng mộc mới
2013: mở xưởng mộc với quân số lên tới hơn 10 thợ. sau 6 tháng, quyết định giao khoán lại toàn bộ máy móc nhà xưởng cho quản lý vì không có một xu lãi nào, thậm chí còn âm. 8.2013: mở ra thời kỳ mới – thời kỳ hoàng kim của Vách tiêu âm. Cũng là năm đẻ thằng cu Cò. Nên vừa làm vừa cầm chừng.
2014: lại tiếp tục làm như một con điên, với những dự án lớn khắp cả nước. một năm làm tới 50 cái hội trường lớn. 10.2014 – mua mảnh đất 100m2, cạnh xưởng bên Đông Anh để dành về già. thành công trong công việc tưởng ngon. song con lớn không có thời gian chăm, vẫn phải gửi bà ngoại. con bé thì bị giúp việc bóp cổ đổ cháo vào mồm dẫn đến sợ ăn. và sau 6 tháng mình cho ăn finger food thì mới ăn lại được cơm và cháo. cộng thêm là chồng bắt đầu có triệu chứng chê và chán.
2015: nhận ra vấn đề của mình thật sự không ổn. lần đầu tiên đi học về cái gọi là quản trị doanh nghiệp – thấy sướng phê lòi(về sau cho đứa quản lý của mình đi, nó bảo chẳng khác gì giáo trình em được học trong đại học, chán hẳn). thảo nào, không có gốc áp dụng quy trình hệ thống, ban đầu ngon lành, sau chưa đầy 6 tháng một lứa nhân viên đã ra đi. và ra đời – tuyển dụng để ứng viên ngưỡng mộ.
2016: đã bắt đầu chơi bời và chuyển giao cho giám đốc mới. xong quy trình, hệ thống không có mình vẫn die. phát hiện ra, thiếu mẹ nó quy trình kiểm soát. chỉ có thưởng mà k có phạt.
2017: mất nửa năm để fix lại toàn bộ hệ thống và quy trình
10.2017. Chính thức thất nghiệp.

1.2018. Mua tiếp một căn chung cư mới. Mọi thứ đúng là như mơ.

2.2018. Mua thêm lô đất gần 3000m2 để làm nơi tu tập về già.

Giờ phút này không biết gọi là sướng hay là buồn vì chẳng biết làm gì. Cứ đi học rồi đọc sách. Đến giờ #docsachcungban rồi.

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website