Hôm qua, đi học TA, em “thầy giáo” nói về chủ đề “closed friend”. Mỗi người có một quan điểm về “closed friend”. Còn với mình đó là:
10h30’. Điện thoại hết tiền, thôi, nháy để nó gọi lại. Hì, nó gọi lại rùi.
– Hà ah. Khỏe không?
– Uh. Khỏe. Còn mày khỏe không? Mày đang ở đâu mà ù ù vậy?
– Tao đang trên tàu từ Lào Cai về
– Sao mày không gọi cho tao? (3 năm đi làm ở LCai, lúc nào về qua HN nó cũng phải gọi cho mình).
– Lần này tao đi nhiều mình nên thôi không gọi nữa.
– Híc. Hôm trước mày nói sắp lấy vợ, mang bồ về giới thiệu à?
– Uh.
– Híc. Thế là thằng bạn tao sắp đi lấy vợ rồi. Tiếc quá, tiếc quá. Thấy ân hận rồi.
– Ân hận sao ngày xưa không tán.
………
– Ah, thế vợ mày trông thế nào?
– Cũng được
– Chắc không thể bằng tao. Bạn mày là xinh nhất.
– Hí, hí. Còn lâu nhé. Không đen như chấy như mày đâu.
– Nhưng không duyên bằng tao.
– Duyên hơn. Chiều mai tao lên, cho mày gặp cho biết tay.
Híc. Híc. Thế là thằng trí cốt của tui đi lấy vợ rùi.
Nhớ cái lần hai đứa đi làm dự án cho EU ở trên Lai Châu. Mình trông cho nó tắm, rùi nó trông cho mình tắm (tắm tiên ở suối đấy). Rồi hai đứa nằm dài trên bãi đá ở ven suối. Cũng tầm thời gian này. Trời mùa thu trong xanh. Không khí miền núi rất dễ chịu. Xen vào đó là tiếng chim hót, tiếng suối chảy. Hai đứa bảo: “Kể tao với mày lấy nhau, rồi sống ở đây đúng là cảnh tiên”. “Có mà sống ý, buồn như con chuồn chuồn, chết lên rồi chết xuống.” Cũng có hôm, đi vào bản xa. Đi theo đường suối. Suối đầu nguồn nên có những tảng đá to như cái bàn, cái giường, hay như cái oto tải ý. Có một tảng đá rất phẳng và to. Hai đứa mỗi đứa 1 đầu, bắt đứa kia ghé tai, còn 1 đứa nói xem có nghe thấy không? Hì. Lãng mạn quá đi. Mệt, lại nằm lăn ra ngắm trời thu, nghe tiếng chim và tiếng suối. Rồi những buổi tối, Lai Châu lạnh cóng, co ro, nó bảo: “tao đây mày không ôm mà cứ ngồi cho chết rét”. Hì “Nếu mày là người yêu tao, tao ôm liền.” “Thì cứ coi là người yêu đi, chết ai”. Uh, nhỉ. Rồi lại cùng cười ngặt nghẽo. Nó lại bảo “Mày như con cá mắm, ôm như ôm bó tre rào. Ha ha.” “Hu hu, thế đấy, thằng bạn chết tiệt”. Đợt ở L Châu, nó chiều mình kinh khủng, mình chẳng bao giờ phải giặt áo rét cả. Chắc sau này, ông chồng quý hóa của mình cũng không tốt như thế đâu.
Rồi đợt sang Điện Biên. Ở ngay TP nên không có những khung cảnh lãng mạn như thế. Nhưng ngay buổi chiều đầu tiên, hai đứa đã vác xe đạp đi vòng 1 vòng quanh thành phố. Đi hết nghĩa trang ĐB, rồi qua đồi A1, lên ngắm tượng đài chiến thắng (xấu mù), lọc cọc qua cầu Mường Thanh rồi ngồi ở bờ sông Nậm Rốm ăn bưởi. Mình thì không ăn được đồ chua (hơi hơi thôi cũng chịu) thế là nó làm 1 mạch hết 2 quả mang theo. Ở công ty, ai cũng tưởng hai đứa yêu nhau. Thân thiết có lẽ còn hơn yêu ấy chứ. Vì khi yêu còn giận dỗi, đằng này chẳng bao giờ giận nhau cả. Bọn nó bảo: 2 đứa mày hay thật, yêu nhau mà còn cứ mày tao. Hì. Ai bảo tụi tao là yêu nhau.
Dự án còn dang dở. Tiền chưa lấy. Nó được gọi đi làm ở LCai.
– Mày làm ở đó bao giờ tao mới được gặp mày.
– Tàu từ HN lên LCai tiện mà, lúc nào tao nhớ mày tao lại về thăm mày hay ngược lại.
Rồi tạm biệt. Nỗi nhớ 1 thằng bạn thân không da diết, đau nhói như nỗi nhớ người yêu. Chỉ thấy thật vui khi nghĩ về nhau. Lúc nào nhớ quá, lại phone: “ê, tao nhớ mày lắm”. “Tao cũng thế”.
Nó đi làm, mình đi học tiếp. Nhiều lúc chẳng còn thời gian nhớ về nhau nữa. Thậm chí quên cả ngày sinh nhật. Nhưng lúc buồn lại gọi sang: “ê mày, tao buồn quá”. “Chết được chưa”. “Chưa chết được”. Thế mà thấy hết buồn. Thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Híc. Vậy mà nó sắp đi lấy vợ. Thằng Vui thì đã lấy vợ và có con nữa rùi chứ. Ngày xưa bộ ba tụi mình thân nhau kinh khủng. (Mình sẽ viết tiếp 1 bài về thằng Vui, để nó đỡ tỵ với thằng Nghiêm. Dầu sao hôm nọ mình cũng đã post buổi chát của 2 đứa lên Blog mình rùi.)
Mình cầu chúc cho thằng bạn thân của mình thật là hạnh phúc, sẽ sớm có thằng cu đầu lòng và công danh thành đạt. Lấy vợ rùi vẫn có thể nói với mình 1 câu như thằng Vui: “lúc nào mày về thăm vợ chồng tao đi, vợ tao mà ghen tao cho nó đi luôn, lâu không gặp mày nhớ ra phết.”
Đó “closed friend” của mình là như vậy đó.