Đời sống an vui là kết quả tất yếu của một người có Tâm tu tập. Do vì đa số chúng ta đều không có được cuộc sống an vui như ý, nên cho rằng Tu là để có đời sống an vui, thế là đủ rồi. Nhưng đó không phải là cái kết quả cuối cùng của việc tu tập hay cơ hội làm người cần làm.
Ngược lại, có đời sống an vui, chấp thủ vào đời sống an vui là thường hằng, bất biến, thì có thể bạn còn càng khổ hơn. Vì sự thực thế gian vạn vật vốn dĩ vô thường, vô ngã. An vui đến chóng vánh trong phút chốc, đau khổ liền theo sau mà ta lại chẳng thể làm gì được với cái việc vui buồn của thế gian.
Tuy nhiên, đừng vì thế mà cho rằng một người biết tới việc cần làm, biết tới con đường cần đi đang tự mình bị Áp lực vào nó. Vì rằng, người đã biết việc cần làm thì sẽ hiểu một điều: để có thể đi hết con đường thì không thể mang theo một tư tưởng, một chấp thủ nào cả. Nếu chẳng may họ mắc lỗi, thì Tàm, Quý luôn là tài sản họ mang theo bên mình, nhắc nhở họ sửa lỗi. Bên cạnh, luôn có Minh sư chỉ lối, có hảo đạo hữu thân cận nhắc nhở. Quan trọng có pháp mà Đức Thế Tôn đã truyền dạy.
Dù rằng, nương tựa nơi chính mình, không nương tựa ai khác. Nhưng trên con đường thực hành Chánh pháp, Tam bảo (Phật, Pháp, Tăng) vẫn là thứ không thể thiếu của một hành giả chân chính.