Nhiệt độ ngoài trời: 380C
Nhiệt độ trong phòng: 180C
Mùa đông trước được cảnh báo là lạnh nhất sau gần nửa thế kỷ trở lại đây. Và mùa hè này được cảnh báo sẽ hứa hẹn nóng nhất sau gần nửa thế kỷ trở lại đây và kèm theo đó số các cơn bão tăng gấp đôi, gấp 3. (mới đầu hè mà đã có bão rồi còn gì). Cả mùa đông trước tôi rét run vì là đứa không chịu được lạnh. Và chắc là cả mùa hè này tôi cũng rét run vì là đứa không chịu được lạnh. Híc. Vì cái cơ thể gày gò, ốm yếu của tôi, chỉ chịu được tầm 250C thui, chứ dưới 200C là các tế bào đông lại, nhất là tế bào não, lười biếng, chỉ muốn đi ngủ thui.
Trưa, sang phòng ăn, cái máy quạt đá chưa kịp quạt lạnh, mọi người kêu oai oái. Còn tôi lại thấy sung sướng vì được hưởng mấy phút nóng. Cái lạnh tích trữ ở cơ thể đang được trung hòa dần dần, đến khi nó bắt kịp nhiệt độ trong phòng thì chắc là lúc đó cũng xong bữa cơm. Hì hì.
Nhớ cái thuở sinh viên, quán cơm bé tẹo tèo teo, đông nghẹt, không phải là đi ăn cơm nữa mà đi cướp cơm. Vậy mà suất cơm SV, chưa đến 5000VND, kiếm được chỗ ngồi xung quanh toàn là lưng và dưới chân là rác là may lắm rồi mà ăn vẫn thấy ngon lành cành đào. He he. Nhớ những ngày nóng kinh lên thế này, lại đúng dịp thi học kỳ, ở phòng trọ thì cái phòng cấp 4 chưa nổi 10 m2, toàn đồ là đồ, trên là mái ploximang hầm hập, lên giảng đường thì đặt mông xuống ghế thì bỏng rát (hehe), chẳng dám cả tựa lưng vào thành ghế không cũng bỏng luôn, thế mà vẫn chăm chỉ chúi mắt chúi mũi vào mấy quyển sách, quyển vở “năm mô a di đà phật” để kỳ này con được học bổng. Công nhận là cái thời sinh viên, thời khí huyết tuổi trẻ hừng hực cháy trong lòng giỏi chịu đựng thật. Vừa mới ra trường, đi làm có một năm mà đã thấy sức khỏe cằn cỗi, không chịu đựng nổi cái nóng nực đầu hè rồi. Thử hỏi mấy bữa nữa thì sao nhỉ?
Măm nhanh bữa cơm. Tôi lại vội vã chui vào phòng đóng sầm cửa lại. Công nhận là nóng thật. Ở ngoài kia, ánh nắng không rót mật nữa mà đang thiêu đốt, cảm tưởng tất cả mọi thứ như đang sắp cháy dưới cái nắng đấy. Cây phượng đỏ rực góc trời. Cây bằng lăng cũng ganh đua tím ngắt. Xa xa, những bông lúa đang căng mình tích sữa, hẹn một mùa bội thu nếu bão không đến kịp (thật sự k phải nhà nông nên k biết miêu tả thế nào cho thực nữa, hihi). Bác xe ôm, mọi lần vẫn đứng gần bến xe bus, giờ lùi lại hưởng bóng mát dưới gốc cây sấu già. Những quán trà đá vỉa hè dường như đông hơn, cái vị chát, ngọt, mát lạnh vẫn hấp dẫn người HN như thế. Các quán bia quá tải, nghìn nghịt người. Những gánh hoa rong không còn tràn lan dưới lòng dường mà gọn lại tránh cái nắng héo úa. Ngã tư, anh công an mệt nhoài với cái nắng, may mà giờ trưa không phải giờ cao điểm. Đường phố vẫn tấp nập người trông như ningia vừa để tránh cái bụi, vừa để tránh cái nắng cháy mất làn da châu Á.
Tôi lại bắt đầu cảm thấy lạnh vì được ngồi dưới cái máy điều hòa 180C rồi. Hơi lạnh, nhưng nghĩ thấy mình thật sung sướng. Sáng 7h30 đi làm. Chiều 6h chờ tắt nắng mới về. Chẳng còn cảm thấy cái nóng 380C nữa. Ngoài kia, bác xe ôm, cô bán hàng rong, anh công an vẫn phơi mình dưới cái nắng thiêu đốt. Trên ruộng đồng, những người nông dân vẫn thoăn thoắt làm cỏ lúa, dẫn nước vào đồng. Nếu may mắn, bão lũ chưa kịp đến còn được vụ mùa bội thu, chứ nếu không, cả vụ mùa lại ngập trắng trong làn nước, người nông dân lại hai bàn tay trắng.
Thôi, không viết blog nữa. Tôi làm việc đã, phải yêu công việc của tôi chứ. Chẳng phải kể nhiều, đơn giản là tôi đi làm và được ngồi dưới cái máy điều hòa đang phả nhiệt độ 180C kia. Cuối năm, công ty làm ăn khấm khá, hy vọng cái điều hòa được đổi thành 2 chiều, và tôi sẽ viết tiếp một tâm sự về người được ngồi dưới điều hòa nữa. Hì hì.