Tĩnh lặng không phải là im lặng, không phải độc cư, không phải là nhốt mình trong một cái thất tu hành nào đó.
Tĩnh lặng, giữa ồn ào một cuộc vui, bàn nhậu, ta ngắm nhìn những cái mồm mấp máy, những điệu cười hỉ hả, những cái nhăn trán toan tính, những ánh mắt xa vời hay lảng tránh, thậm chí một hơi thở gấp gáp, hay một mạch đập đầy lo lắng. Họ ngồi đó, cười cười nói nói với nhau nhưng thực ra chẳng ai hiện diện cả. Họ đuổi theo tâm trí của họ. Họ lo lắng về tương lai hay phiền não về quá khứ. Ta cứ ngồi đó, nhẹ nhàng nở một nụ cười, dịu dàng kéo mọi người về thực tại. Cái nhăn trán tan biến, cái lo lắng tan biến, cái gấp gáp tan biến. Và tự dưng chẳng ai muốn nói với ai cùng im lặng để trải nghiệm giây phút tĩnh lặng này.
Tĩnh lặng, giữa ồn ào những phố phường, bạn không thấy mình bị cuốn theo những xoáy công việc, tiền tài, tranh giành, đấu đá. Bình thản ngắm nhìn ồn ào náo nhiệt trôi qua. Chúng như một bức tranh đa màu, đa âm, đa cảnh vùn vụt trôi qua trước mặt. Còn ta cứ đứng đó lặng im. Tưởng như ta không tiến nhưng hóa ra tất cả nhân loại lại chỉ đi vòng hoặc là đi lùi. Còn ta vì tĩnh lặng nên từ từ dâng lên trong cơn bão lũ cuộc đời, sáng thuần khiết như vì sao mai.
Tĩnh lặng, giữa sóng bước cuộc đời, giữa gập ghềnh thác lũ, ta cứ như vô tâm với chính mình. Đâu phải để mọi thứ tự sinh tự diệt. Đâu phải để mọi thứ cho số phận an bài sắp đặt. Đâu phải để dòng thời gian trôi qua vô ích. Tĩnh lặng để không thấy gì quanh mình. Tĩnh lặng để các sợi dây niệm không còn chỗ mà bám víu. Tĩnh lặng để không còn phân biệt ta đang ở đâu, nói chuyện với ai, làm gì, cũng chẳng có kiến thức, hay địa vị đem ra mà đối đãi. Tĩnh lặng, để thấy các nếp gấp thời gian và không gian, hội tụ ngay tại thời khắc này, sát na này. Thật bình yên. Đâu còn sợ hãi, đâu còn lo lắng, đâu còn toan tính, đâu còn nóng giận…
Tĩnh lặng không chỉ giúp ta tìm thấy ta, còn có thể khiến chúng ta có thể chạm vào các tâm hồn bản thể nguyên khai để nhận biết, song hành hay đánh thức. Sự yêu thương, từ ái không phát sinh từ ý thức cố gắng, nó xuất phát từ cái chúng ta có thể chạm tới các nguyên sinh.
Tĩnh lặng để rồi lặng yên, không có gì đáng để nói, đáng để bàn, đáng để tranh luận.
Viết chút chút trải nghiệm để các hành giả tập quan sát chính mình đồng thời quan sát thế giới chung quanh (sau bước quán tất cả mọi thứ thuộc về mình thì cần song hành để nhập thế). Ta tách nhưng không biệt, ta tĩnh những không mất, ta hòa nhưng không đồng…