Éc! Éc! Đừng bắt tôi đi! Đừng bắt tôi xa mẹ và các anh chị em!
Mình sợ lắm nhưng không thể làm thế nào khác được. Con người là chúa của muôn loài. Loài lợn chúng mình sinh ra đã bị con người bắt nhốt vào chuồng, vỗ béo rồi đem xả thịt, xả xương ra từng mảnh mà nấu mà xào. Nghĩ đến đó mình chẳng muốn sống tiếp nữa. Nhưng họ vẫn bắt mình sống và ăn thật nhiều nữa.
Hôm nay, chủ nhà đem bán từng anh chị em của mình. 1 người phụ nữ đến và chọn mình. Trông cô ấy không xinh đẹp nhưng nhìn hiền lành và tốt bụng. Mình chắc sẽ được ăn ngon đây.
Mình được cô ấy đưa về. Một cái chuồng thật xinh và chắc là mới vì không thấy mùi phân của những con lợn nếu đã từng sống ở đây. Cái chuồng của mình nằm đằng sau cái bếp khá đơn sơ cạnh ngôi nhà mái cọ cũng đơn sơ nốt. Vậy mà mình đã vội mừng vì những bữa ăn. Híc.
– Mẹ ơi! Nhà mình nuôi lợn à?
Tiếng một cô bé gái lanh lảnh.
– Đâu, đâu? Chị ơi! Cho em xem con lợn con với.
1 cô bé gái khác. Cô này chắc chỉ to hơn mình một chút thôi. Cô kiễng kiễng chân ngó qua thành chuồng của mình.
– Ịt ịt! Mẹ ơi nó kêu ịt ịt. Nó đói hả mẹ.
Cô bé thắc mắc
– Uh. Nhưng tẹo nữa mới cho nó ăn. Mẹ đang nấu cám.
Nói đến cám là tôi thấy nở hết cả mũi. Từ nãy mùi cám thơm nức làm tôi thấy thèm ăn lắm nhưng không biết có phải cho mình. Vì con người giờ vẫn còn có vài gia đình ăn cám giống như chúng tôi. Phần cám đó dành cho mình rồi. Tôi vúi quá, kêu to.
– Éc! Éc!
– Oa! – Em bé gái sợ quá khóc to, buông tay khỏi thành chuồng.
– Có chuyện gì vậy? – Mẹ hỏi.
– Con lợn kêu. Em sợ, mẹ à. – Tiếng cô chị đáp lại và dỗ em. – Thôi chị em mình ra chỗ khác chơi nha.
Đó là ngày đầu tiên tôi sống trong gia đình đó. 1 người mẹ vừa đi làm vừa nuôi hai đứa con. Thỉnh thoảng cuối tuần có 1 người mặc đồ xanh, vai đeo 1 miếng gì màu đỏ về nhà 1 tối. Hình như đó là bố của 2 cô bé. Người bố đó đi vắng suốt nhưng 2 cô bé còn biết mặt bố. Mình từ lúc sinh ra đã không biết mặt bố như thế nào rồi. Buồn quá. Giờ mình cũng chẳng có cơ hội biết mặt bố nữa.
Hằng ngày, mình không phải làm gì và vẫn được ăn 2 bữa cám đều đặn. 2 cô bé thình thoảng bỏ cho mình khi nắm rau muống, khi nắm rau lang sống. Nhưng sao mình vẫn không béo lên được. Người mẹ hằng ngày khi cho mình ăn vẫn chép miệng:
– Sao nó chậm lớn thế nhỉ?
Rồi cô ấy đi hỏi mọi người cách chăm mình. Mình thấy thương cô ấy và 2 cô bé. Nếu mình mau lớn, họ đem thịt và sẽ đổi được nhiều đồ dùng, quần áo mới và cả sách vở cho cô chị đi học. Gia đình họ nghèo mà vẫn chăm chút mình. Mình muốn đền đáp lại nhưng sao mình vẫn gầy quá, Chẳng biết vì sao nữa.
6 tháng, mình lên được 15kg. Người mẹ lại chép miệng nói với người thanh niên:
– Đành thịt vậy, chứ để thế này ngày càng lỗ. Em giúp chị thịt nó nhé.
Biết là sẽ có ngày này và tôi đã từng rất sợ nó. Nhưng nòi giống chúng tôi sinh ra đã là như vậy rồi. Hôm nay, tôi lại cảm thấy vui vì giúp cho mẹ con họ có một bữa ăn tươi. Chỉ tiếc là tôi không béo lên nhiều để giúp họ được nhiều hơn 1 bữa ăn.
Các bạn à! Đừng nghĩ cuộc sống này tàn nhẫn với chúng ta. Đừng nghĩ rằng chúng ta sinh ra, sống rồi chết sao vô nghĩa. Vẫn có một góc cuộc sống nào đó, vẫn có 1 ai đó cần chúng ta và chúng ta là ý nghĩa sống đối với họ. Hãy sống để khi bạn rời xa thế giới này không thấy hối tiếc, không phải nói: giá mà……