Rồi thì nắng cũng tắt những chiều xa
Rồi thì mưa cũng đổ trên triền vắng
Rồi thì hạ cũng buông mình trong những cánh diều phiêu lãng
Để hoa sữa giật mình bung nở trái mùa gió thương
Rồi thì em cũng bâng khuâng đếm thời gian qua
Rồi thì em cũng nhớ nhung một người trong đắm say
Rồi thì ngất ngây trong làn hương sen sớm mai
Để vụng dại khẽ thở dài trong tiếng đập của trái tim em
Rồi thì mây cũng trôi xa mênh mang
Rồi thì ngọn gió thổi cũng thênh thang
Rồi thì cánh phượng hồng chưa kịp thắp lửa đợi người sang
Mà bằng lăng đã nhuộm một màu tím buồn… một kiếp đa đoan
Rồi thì em cũng nhận ra…
vô tình trong kiếp người…
vô thường trong cuộc đời…
để vô tư hát ca chiều chiều bên đồi…