Cũng không hiểu người ta gọi đó là loại bánh gì nữa. Nó giống bánh phồng tôm bây giờ nhưng không phải rán bằng mỡ và có vị mặn mà có vị ngọt ngọt dễ chịu. Bánh đó được bán ở cổng trường nó và thi thoảng nó mua về 1,2 cái để ăn cho đỡ thèm. Cảm giác từng miếng bánh tan trên đầu lưỡi có vị ngọt làm chị em nó mê đi. Hôm đó, em được người lớn cho ít tiền lẻ. Em chưa đến tuổi đi học nên đưa hết tiền cho nó mua bánh về 2 chị em cùng ăn. Nó đã mua được 2 cái. Nó thèm lắm. Thèm không chịu được và đã ăn hết 1 cái. Còn 1 cái để giành cho em. Nhưng cái vị ngọt và miếng bánh tan trên đầu lưỡi cứ như còn nguyên đó. Nó mở cặp, bấu 1 ít bỏ vào mồm. Thật tuyệt. Nó cứ bấu tròn quanh miếng bánh, làm soao cho nó tròn đều gióng như ban đầu. Khi về đến nhà thì miếng bánh chỉ còn 1 nửa. Nó đưa cho em và vội quay đi.
– Sao hôm nay nó lại bé thế chị.
– À, dạo này người ta làm bé. Thôi em ăn đi.
Nó giật mình. Nó nói dối. Nó thấy buồn khi nhìn em vui mừng và tận hưởng vị ngọt của miếng bánh đó. Em chia cho nó nhưng nó không ăn. Nó ngượng. Nó đã ăn phần nhiều hơn vì nó thèm quá hay vì miếng bánh ngon quá. Cũng không biết nữa. Chỉ biết nhiều năm trôi qua, cảm giác xấu hổ vì ăn tranh phần em vẫn còn đó. Có lẽ vì thế mà nó không bao giờ tranh ăn với em nữa để chuộc lại lỗi lầm ngày xưa. Nhưng 1 lần sai đã khắc ghi vào tâm khảm nó. Bạn đã bao giờ làm sai điều gì và giờ vẫn day dứt mãi dù mình đã cố gắng sửa chữa. Làm sai và biết sửa là điều đáng quý, nhưng đừng sai để không phải sửa thì tốt biết bao. Song có gì là trọn vẹn đâu. Cố gắng đến tốt nhất, sửa chữa đến tốt nhất, tha thứ đến tốt nhất những sai lầm của người khác cũng như của mình để lòng mình được thanh thản bạn nhé.