Ông già Noel ngủ gật

Cũng không biết chính xác từ bao giờ, những lễ hội phương Tây đi vào đời sống văn hóa của người VN như là những lễ hội của người VN. Noel – Giáng sinh. Từ ngày xa nhà, từ ngày bắt đầu phải tự lập cuộc sống cho riêng mình, cái thói ham chơi lại càng bùng phát mỗi khi có dịp. Khi mà khái niệm Noel vẫn còn lơ mơ trong đầu những đứa sinh viên năm nhất thì tụi tôi vẫn cố gắng hòa nhịp để cho khỏi bị lạc ngoài cái sự chơi ấy. Những tấm thiệp, những món quà handmade, những lá thư được gửi đi chúc mừng Giáng sinh và nhân thể là cả năm mới. Khi mà Yahoo bùng phát thì kèm theo là thiệp online, mess Yahoo, và bây giờ khi mà cái tít tít thịnh hành thì lời chúc còn được send all qua các sms.

Không nằm ngoài số đó, tôi cũng đua đòi nào thiệp, nào quà, nào tin nhắn, nào cũng lặng im lắng nghe tiếng chuông Nhà thờ cất điểm 12h và những bài thánh ca mừng Chúa giáng sinh, mừng năm mới. Mỗi mùa Noel một cảm xúc và không năm nào tôi quên tặng quà hay gửi lời chúc cho những người tôi yêu quý. Bản thân tôi cũng hạnh phúc, cũng vui mừng vì những món quà và lời chúc mọi người gửi tặng mình. Ngày còn bé, chỉ mong đến Giao thừa (tết Nguyên đán) để có cái cảm giác đếm ngược từng giây. Giờ lớn rồi, vẫn thích cái thời khắc ấy và giờ còn thêm một ngày để đón chờ nữa chứ – ngày Noel. Hai tay lạnh buốt, xoa xoa vào nhau, miệng hà hơi thổi thổi chút hơi ấm, mắt ngước nhìn những chùm đèn nhấp nháy trên trên cây thông Noel. Vậy mà năm nay, không hiểu vì sao, tôi làm ngơ trước tất cả. Không một món quà, không một lời chúc, Yahoo cũng bỏ quên, điện thoại cũng bỏ quên. Noel năm nay đâu có lạnh như năm trước đâu nhỉ? Có ai đó sẽ trách, có ai đó sẽ thầm nghĩ: thật là tệ, đúng là có chồng ở bên quên hết tất cả… Cũng k biết nữa. Tự nhủ, mình cũng đâu có phải người theo Đạo gì đâu, cũng chẳng nên đua đòi, bon chen với tuổi trẻ… hehe. Nhưng có lẽ không đua đòi, không bon chen lại thấy như thiếu thiếu một điều gì đó.

santa-Portugal-2

Viết đến đây, mới chợt nhớ ra mình đã quên mua quà và cả quên chúc mừng cho em bé của mình. Dù bé chưa có hiện diện, nhưng bé đã và đang lớn lên và mùa Noel sau thôi, bé sẽ đón chào mùa Noel đầu tiên của đời mình. Và cũng chợt nhận ra mình khác quá. Một con bé dễ khóc, dễ cười, miệng suốt ngày líu lo hát, chân k bao giờ bước nghiêm túc mà phải nhảy hoặc chạy đâu mất rồi. Cuộc sống biết có nhiều thay đổi. Thời gian còn thay đổi từng khắc, từng giây nữa là mỗi người. Bất giác buồn. Bất giác buồn vì những gì đã qua không thể còn níu giữ? Bất giác buồn vì những gì sẽ tới không giống như những gì ta mong đợi? Hay bất giác buồn vì cái hồn nhiên, vô tư k còn ngự trị để vui vẻ mà đón nhận mọi thay đổi sẽ tới.

Tôi thấy mình như đang bay theo cỗ xe kéo của những chú Tuần lộc kia. Nhưng mà kìa, ông già Noel đang ngủ gật mất rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website