Có lẽ vì cả nước đã thực hiện lệnh cách ly, mà tự dưng cũng cảm thấy an tâm. Cuối ngày mới xem tin tức về tình hình dịch bệnh. Vậy là thế giới đã gần 1 triệu lượt mắc bệnh rồi. Dạo một vòng cũng thấy nhiều tâm tư trong những ngày dịch bệnh này mới có dịp được chia sẻ, được đưa ra, muôn màu muôn sắc.
Nhớ 13 năm trước, khi còn làm việc ở phòng dự án một công ty lớn, có mã trên sàn chứng khoán, ngày ngày nghiên cứu lập dự án đầu tư, phân tích nọ kia, các con số làm việc lúc đó toàn trăm tỷ, ngày tỷ, các dự án toàn hơn 10 năm mới thu hồi vốn. Phòng có vài người mà một con xe riêng, đẹp, tự lên lịch đi các tỉnh. Lúc đó đến công ty mặc đẹp lắm, đi tới các nơi cũng gọi là có chút hãnh diện, một bữa ăn hơn đứt một tháng lương một nhân viên dự án được nhận. Nhưng sau tất cả, trút bỏ quần áo, gập lại máy tính, mở ví của mình ra thì cũng vẫn phải tính toán nay ăn gì, mai ăn gì. Đôi khi tự cười với chúng bạn tại mâm – ăn cá khô bàn truyện thế giới đấy – khi có ai đó vài ba câu qua lại thành bàn chính sự.
Rồi đến một ngày, mình nhận ra không phải chỉ thế giới này là một trò chơi lớn, mà căn bản là trò chơi của chính Tâm trí chúng ta. Chúng ta rốt lại cũng chỉ là một con rối của Tâm trí. Nó bảo thế này là Thích – thế là ngay lập tức ố à, tìm cách lấy về. Nó bảo thế này là Ghét – ngay lập tức hít, xí, tìm cách xua đuổi… Chúng ta cứ phản ứng với mọi thứ theo cách Tâm trí nó bảo vậy. Tâm trí càng gặp gỡ nhiều người, càng đi nhiều nơi, càng đọc nhiều kinh điển, cả việc càng lớn tuổi nữa, cái sân khấu nó bày ra càng rộng hơn. Chúng ta như một vai diễn quay cuồng trên cái sân khấu đó, tự hỉ nộ ái ố… với chính chúng ta. Đôi khi muốn người khác xem kịch do chúng ta diễn, lại lôi kéo thêm vài người tới xem, có mạng xã hội rồi thì viết lên là được.
Không tự dưng nhớ lại câu chuyện 13 năm trước và câu chuyện ăn cá khô thuở nào. Cơ bản, chúng ta được quyền lựa chọn cách sống nào phù hợp với chúng ta có thể tiếp tục chơi trò chơi với cuộc đời này. Chúng ta có thể đứng sang một bên xem người khác diễn. Hoặc chúng ta có thể là một vai diễn do chính chúng ta biên đạo. Đôi khi cover lại vai diễn của ai đó. Còn nếu đã tham gia vào một sân khấu kịch lớn, chúng ta cần tôn trọng các bạn diễn: không lấy vai diễn của người này để nâng phẩm hay bôi nhọ một vai diễn khác, không vì vai diễn của mình mà ảnh hưởng vai diễn khác.
Cách ly xã hội – mới có ngày hai. 14 ngày này, ai ở được một mình, không lên tiếng trên mạng xã hội, là đã tự nhận ra được mình rốt cuộc cũng chỉ là một con rối mua vui – đầu tiên là cho Tâm trí và sau là cho xã hội này mà thôi, thì khi đó điều mơ ước Bình an – khắc tự có chẳng cần mong cầu.