Gần 2 năm nay, thời gian ra khỏi nhà của mình chắc không nhiều hơn cả con mèo đi dạo. Tuần tới cty 1,2 lần. Tầm 2 tuần đi chợ hay siêu thị 1 lần. Con cái chồng đưa đi đón về. Thời gian ra đường lâu nhất là đi xe bus lên núi thiền. Nên cái việc ở nhà với mình không có gì khó chịu cả. Quanh quẩn với cái máy tính với 1 cơ số phần mềm, tivi, cái bếp, vài cuốn sách, 1 ít lọ màu nghịch ngợm và cây đàn. Tối có 2 đứa trẻ, cuối tuần có thêm ông xã. Cuộc sống nhìn rất an nhàn, sung sướng thực chất là mình thích khoảng thời gian một mình. Một mình làm việc, một mình mò mẫm nghiên cứu cái nọ cái chai. Hết nọ kia thì thiền, hay xem phim thay vì đọc sách học đạo.
Điểm khác biệt duy nhất của ngày 1 – trong cách ly toàn xã hội là hôm nay mới thứ 4 nhưng có ông xã ở nhà cùng. Hai đứa trẻ đã ở bà gần tháng nay. Tính ra như hai vợ chồng son ý nhể. Nhưng mà, lại mỗi đứa 1 cái dt bấm bấm công việc, chát chít linh tinh . Dầu sao, ngày 1 cách ly cũng có sự khác biệt rồi.
Tâm trạng những ngày này, mình không lo mình chết, hay thiếu tiền, vì cơ bản đều luyện tập đều đặn và nhu cầu ăn uống đã đi tới mức tối giản – cơm rau muối vừng. Chỉ là còn chút e dè cho người thân, những người gắn bó với mình, bạn bè, ace… đều đang còn vất vả với nhiều nỗi lo. Có những người mình cố gắng để mọi người vẫn có điều kiện tốt nhất. Nhưng có những người thì chỉ có thể nguyện cầu.
Không phải là mình tự truyện để tốt đẹp, mà sinh ra là một kiếp người, chẳng có năng lực gì đặc biệt thì cứ bình yên như ngọn cỏ làm mềm những bàn chân ai bước ngang qua vậy thôi.
Hôm nay Cá tháng 4 đấy… cơ mà viết thật.