Hụ hụ. Không bước chân ra tới chỗ đổ rác của tầng mà ho với sổ mũi cả ngày từ hqua. Tài thật. Tra khảo chồng: hay hôm qua anh trốn em ra ngoài gặp em Vy trưa không về, giờ mang cả em Vy về nhà luôn nè. Nhưng mà lão ý kín miệng, đến cười trừ hay cười đùa cũng k cười lấy một cái, thật là ức hiếp người ta quá đáng ấy mà.
Chỉ còn là mấy ngày nữa hết cách ly thôi, mấy nay ca nhiễm ở VN giảm và khỏi nhiều rồi, không chủ quan nhưng là tín hiệu mừng, nên là ace cố gắng có cuồng chân, cuồng cẳng, cuồng tay thì ở nhà tận hưởng thêm vài hôm. Không sau lại tiếc. Các cái như muốn đi chơi, đi cafe, đi du lịch chỉ là ace muốn nhận lại cái cảm giác thích thú khi trải nghiệm chúng thôi mà.
Nói thật thì ai cũng thích cái đẹp hoặc các cảm giác dễ chịu, dù đó chỉ là cảm giác hình ảnh được lọc qua phần mềm 360. Cả các status cũng thế, ai cũng thích đọc những điều hay ho thú vị. Các câu nói cũng vậy, ai cũng muốn nghe những lời dễ chịu. Nên chúng ta là những người tạo ra thông tin, hãy tạo ra những thông tin mang “gieo hạt” thiện lành, tích cực… Dù rằng những thông tin sau khi tới tai, mắt,…chúng ta đi vào tới bộ não đều là cảm giác. Đã là cảm giác thì nó không phản ánh sự thật, không thường hằng nên nếu là người tiếp nhận thì cũng đừng vì nó gây cảm giác dễ chịu mà tham đắm, lôi kéo,… hay vì nó gây cảm giác khó chịu mà buồn phiền hay giận dữ,…
Nếu ai đó để ý, bảo sao cái Hà Duyên đợt này cứ hay nói đi nói lại Thế giới là Cảm giác thế nhỉ. Vâng, chỉ khi mọi người thừa nhận Thế giới mà chúng ta đang tiếp nhận này là các Cảm giác: cảm giác hình ảnh, cảm giác âm thanh, cảm giác mùi, cảm giác vị, cảm giác xúc chạm, cảm giác pháp trần (hay nôm na là cảm giác tưởng) thì chúng ta sẽ ứng xử với nó đúng như chúng ta hiểu biết. Nên chúng ta coi thế giới này là thật thì sẽ sầu, bi, khổ, ưu não với nó, còn đã ghi nhận thế giới là cảm giác, chúng vô thường, chúng không mời mà đến, không đuổi mà đi thì sao lại phải để nó ảnh hưởng đến mình cơ chứ.