Thật lòng ta cứ ngỡ
Người có thể chạm vào
Linh hồn ta bé nhỏ
Trong giấc mộng chiêm bao
Những vì sao trên cao
Sẽ chứng minh điều đó
Những ngọn gió thì thầm
Đưa ta lạc cõi mơ
Tình yêu đẹp như thơ
Mong manh như hoa dại
Nồng nàn như hoa quỳnh
Giọt sương nào để lại
Trong ánh nắng sớm mai
Trong chiều buông bối rối
Trong mắt hiền không nói
Trong nhịp đập thẳm sâu
Vậy mà đời bể dâu
Nhân gian thì lắm lối
Vậy mà lời hối lỗi
Đã đến trong muộn màng
Giận người quá đa mang
Hay giận ta yếu đuối
Giận người đã gian dối
Hay giận ta dại khờ
Giận đời không như mơ
Hay giận ta lỡ bước
Giận … nào đâu có được
Chỉ là giận thế thôi
Màn đêm dần buông tối
Từng chuyến xe đi qua
Từng kí ức trôi xa
Buông dần trên lộ vắng
Chỉ mình ta tĩnh lặng
Ngồi đón ánh trăng lên
Ngày mai nắng sẽ lên
Là ta vào đến Huế