Nếu một ngày
Anh chợt nhận ra
Em không còn là cô bé vô tư, nhí nhảnh
Thì anh hãy
Bắt đền mười tám dùm em
Nếu một ngày
E thích đi lang thang trong mưa
Xòe tay hứng những chiếc lá xoay tròn trong gió
Thì anh hãy
Bắt đền ông trời dùm em
Nếu một ngày
E trợt cười vu vơ
Mắt nhìn về khoảng xa xăm vô định
Thì a hãy
Cốc vào đầu e một cái thật đau
Nếu một ngày
E là con người khác
Dám tự tin nhìn vào thẳng mắt a
Thì anh hãy
Đừng quay đi lúng túng lạnh lùng
Em biết là sẽ chẳng có một ngày
A và E cùng vui đùa trong nắng
A sẽ chẳng bao giờ hái một nhành bằng lăng tím
Tự nhiên thôi cài lên mái tóc e
Em biết là sẽ chẳng có một ngày
A nhận ra e không còn là cô bé vô tư nhí nhảnh
A sẽ chẳng bao giờ bắt đền ông trời và mười tám
Chẳng bao giờ cốc vào đầu e một cái thật đau
Em biết là sẽ chẳng có một ngày
E tự tin nhìn vào thẳng mắt a
A sẽ chẳng bao giớ quay đi lúng túng
Chẳng bao giờ biết được con người khác của em
Nhưng em biết sẽ có một ngày
E đặt bút viết nên dòng khờ dại
Để một chút thôi và mãi mãi
Nhớ về anh và biết chẳng có một ngày…