– Chị ơi, làm thế nào để tu. Đứa em hỏi.
– Chị không biết. Nhưng thay vì chạy khắp chùa nọ chùa kia, đền nọ phủ kia, lễ to lễ nhỏ, mấy mâm tiền vàng thì chị ngồi im suy nghĩ về mình, suy nghĩ về người làm sao cho cái cái tâm thể mình khỏe, vui, hạnh phúc, làm sao cho nx người khác khỏe, vui, hạnh phúc.
Mùa vu lan báo hiếu năm nay cũng như mọi năm không về thăm được quê nào, cũng lâu lâu không gọi điện, chắc là cũng chẳng đốt được mâm vàng mã nào nữa. Nhưng ngày nào cũng là ngày báo hiếu. Tận lòng sống sao cho tốt, cho đẹp đời, đẹp đạo, cho chuẩn gần với cái Chân Thiện Mỹ.
Và như thầy bảo, đừng có ngày rằm, mồng 1, tết nhất, ma chay, giỗ chạp lôi cổ tổ tông, ông bà, cha mẹ đã mất mà cầu xin cho con công thành danh toại, lợi lộc đầy mình, mua may bán đắt, sức khỏe dồi dào làm gì. Người ta chết rồi thì để yên cho người ta chết. Cứ bảo cúng siêu độ cho tổ tiên, nhưng vài ngày lại, tổ ơi, tông ơi, ông bà, cha mẹ ơi, phù hộ độ trì cho con tai qua nạn khỏi, phúc lộc đuề huề thì có đang trên đường siêu độ thương con thương cháu lại quay về. Hỏi đó có phải con đang báo hiếu?
Tu đơn giản thế thôi. Thay vì cầu người, cầu đẩu cầu đâu thì cầu chính mình. Tự ta hoàn thiện ta, tự ta không mong cầu cái gì, không tạo tác cái gì là đã phúc đáp nx người xung quanh và báo hiếu tổ tông rồi đấy.
***
Con không có gì nhiều, kính thành dâng hạnh phúc và nụ cười cho các bậc tiền bối thế nha.