Hôm qua, trời đã nắng chang chang cháy mặt cháy da. Vậy mà sớm nay, mưa mau, có vô tình?
Nước mắt lăn dài theo cơn mưa. Lâu rồi nó không khóc như bây giờ. Có lẽ k có lý do gì để khóc hay quá bận bịu mà quên đi một công việc dường như thường xuyên của nó là thả hồn lơ đãng và khóc một chút cho rửa bụi trong mắt. 1 tháng đi công tác tới 22 ngày. Vừa về lại vùi đầu vào một lô công việc dang dở và chuẩn bị cho những công việc mới. Chị bệnh, sau khi tan làm lại chạy qua bệnh viện chút rồi về. 10 p.m là giờ cơm tối. Em gái nhắn tin buồn vì công việc nhưng chị có thể giúp gì cho em đây. Cơ hội này đi qua rồi cơ hội khác sẽ tới. Cuộc sống là một chuỗi sắp đặt rồi. Lúc nào cũng gân cổ: tất cả là do mình. Nhưng trước một thất bại, một vấp ngã lại chẳng biết ta nên làm gì ngoài khóc.
Chưa sang thu mà buổi sớm trời đã se lạnh. Gió vô tình hay gió đến từ đâu? Gió mang lời yêu thương tới thì thầm nhưng gió có bao giờ tĩnh lại, lắng nghe và ôm ta cho trọn? Gió lại bận bịu, lại qua đi tiếp tục cuộc hành trình của mình. Đưa tay ra để cảm nhận làn hơi ấm nào gió vô tình mang tới.
Giật mình! Nước mắt vẫn khẽ lăn. Mưa, gió vô tình!