***
Tôi cứ đi, cứ dạo bước dưới ánh trăng sáng vằng vặc và tự hỏi: cái gì là Tâm, cái gì Thân, thế nào là Sống, thế nào là Yêu, thế nào là Hạnh phúc?
Ánh trăng sáng tỏ, có thể soi rõ mà không thể giúp tôi soi tỏ lòng mình. Ánh trăng như ngay đây, mà không thể hứng, không thể với, không thể sờ, chỉ cảm thấy nó huyền diệu và miên man.
Lặng yên, và đứng ngắm mình soi bóng xuống dòng sông. Thời gian như thoi đưa. Chẳng mấy chốc, lũ trẻ nô đùa, nhảy ùm ùm tắm sông thuở nào, giờ lại tư lự bên sông như thế. Tiếng cười lách khách vang vẳng, tràn khắp cả một quãng sông. Ùm, nước bắn tung téo. Mẹ ngồi ở bến đang giặt đồ, ngước mắt lên, nhoẻn cười, “Trông em đấy nhé!”. Mẹ lúc nào cũng vậy, cũng hiền hoà, ôm trọn và luôn quan sát, dõi theo những bước đi của chúng con. Mẹ tôi đẹp lắm. Mái tóc dài huyền óng, sóng sánh. Mỗi lần mẹ nghiêng đầu chải tóc bên song, tôi lại vuốt nhẹ, mẹ ơi, đẹp như sông nhà mình ấy nhỉ? Mẹ khẽ cười, rồi kéo ôm tôi vào lòng. Những lúc đó, một cảm giác yên bình đến lạ, cảm giác được bảo vệ chở che, được thấy mình bé nhỏ.
Rồi chẳng biết tự bao giờ, đã lâu lắm rồi, tay con không còn được vuốt mái tóc mẹ, có lẽ giờ nó đã ngả bạc màu thời gian. Những vết đồi mồi trên đôi tay, nhưng lốm đốm trắng sương sa trên tóc, những vết chân chim nơi khoé mắt, càng in hằn khi nhìn dõi theo mỗi lớn khôn của con. Con cứ mải miết với những đam mê, nông nổi của tuổi trẻ. Cứ xoay vòng trong cái người ta gọi là thành công. Con tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy tham vọng, tràn đầy ước muốn bay cao và vươn xa… Nhưng đồng nghĩa nó là con đang xa dần mẹ. Con còn chẳng có thời gian ngắm mình trong gương, chẳng có thời gian ngồi tự ca hát, hay đơn giản là cười một nụ cười trẻ thơ khanh khách như thuở nào.
Bất giác chợt nhìn thấy trăng dưới dòng sông. Nhưng một chiếc lá xoay vòng, rơi khẽ. Con vỡ oà, chợt hiểu, nức nở, tất cả chỉ là ảo ảnh, chỉ là hư danh, chỉ là hư huyễn. Con đã đi quá xa nơi con bắt đầu để rồi quên mất chính mẹ người khơi lên trong con nguồn năng lượng sống và yêu thương dâng tràn, quên cả những phút giây vô tư hồn nhiên thuở thơ bé khi con được sống là chính mình, quên mất cả, chỉ có tâm an bình mới đem đến thành công và hạnh phúc viên mãn.
Trong ánh trăng sáng tỏ, sâu thẳm dưới dòng sông xanh, một sắc xanh dương thăm thẳm, hun hút nhưng không làm mất đi, đủ để soi tỏ ước muốn, khát khao được trở về với chính là ta thuở nằm trong tay mẹ. Để rồi nhận ra, mẹ đã ban cho ta 3 bảo vật quý báu, 3 thân thể quý báu mà bấy lâu nay ta cứ nghĩ rằng chỉ có một cái thân xác này mà thôi. Dòng chảy năng lượng là vô biên và không ngừng, để ở tít nơi xa kia, khi thân thể buông lơi, hoà vào trăng, vào mây vào gió, ta được hoà vào với bản nguyên, vào một thứ mà không thể định nghĩa được, không thể cầm nắm, sờ lấy được, chỉ có thể cảm nhận và mênh mang như ánh trăng đang sáng tỏ.
Ta cứ mơ đi giữa cái cảm giác mênh mang đó, ánh sáng chói loà khắp không gian, ngỡ như vầng mặt trời toả hào quang sáng rực. Thuở nguyên sơ như hiện ngay về trước mắt, mọi thứ rõ ràng như ta chưa từng quên, thậm chí cả những điều ta chưa từng thấy. Ta đang mơ chăng? Khắp không gian hương hoa đang ngào ngạt, một cảm giác bình yên, hạnh phúc khó tả đang dâng tràn. Ánh sáng chói chang mà không làm ta cảm thấy nóng bức hay khó chịu, mà mát nhẹ như ánh trăng. Một dòng chảy tràn phủ khắp thân thể, rồi từ từ lan rộng. Cái cảm giác này, cái giây phút này, thật sự quen, thật sự lạ. Đúng rồi. Đúng nó rồi. Đúng cái thuở ta với tay vuốt tóc mẹ. Đúng cái cảm giác mẹ ôm ta vào lòng. Đúng cảm giác hạnh phúc mẹ mua quà chợ chiều hôm. Vui sướng lắm, chan chứa lắm. Nó cũng lạ lắm, vì lâu rồi, ta không thấy nó, nó chỉ ngay đây thôi, một giới hạn vô cùng mong manh mà ta vô tình đánh mất, hay không đủ kiên nhẫn để vượt qua.
Nắng chan hoà cho ta vương câu hát
Gió khẽ ru lòng cho ta nhớ thuở ầu ơ
Ngân nga, ngân nga, tiếng ca lòng
Mênh mông, mênh mông giữa muôn trùng yêu thương