Một mùa Hoa sữa, một mùa lá vàng xoay mòng nữa lại về. Bận rộn. Em k có thể đi chầm chậm trên những con phố ngập tràn Hoa sữa để cho mùi hương của nó len vào tóc vào áo như ngày nào. Phóng xe vụt nhanh qua những con đường quen thuộc, em vẫn kịp nhận thấy có cái gì ứ nghẹn trong lồng ngực. Một cảm giác vừa thư thái, vừa nhoi nhói trong lòng. Dường như em có 2 con người khác cùng tồn tại khi ngửi thấy mùi hương ấy. Một là muốn mơ đi theo gió. Hai là muốn trốn chạy theo tay lái.
Người ta sẽ mãi ôm nỗi nhớ hay niềm đau khi biết nỗi nhớ chỉ rơi vào hư vô hay niềm đau phải tự chịu. Có những chia xa rồi mãi mãi không bao giờ gặp lại để nuối tiếc suốt một đời không kịp nói và làm những gì ta cần và có thể. Nhưng cũng có khi gặp lại, lại thấy mình đã trẻ con hay tự huyễn về một điều không tồn tại. Thế mà em lại ko ở một trong hai trạng thái trên.
Gặp Anh lần đầu trên con đường ngập tràn Hoa sữa. Chia tay Anh cũng vào một ngày Hoa sữa nở rực rỡ những hàng cây Hn. Và hôm nay khi gặp lại Anh cung vào một ngày Hoa sữa tràn trong gió. Định mệnh. Em đứng nhìn dáng Anh từ xa. Vẫn cái dáng cao cao, hao gày đó. Vẫn cái má xương xương và nụ cười khẽ nhoẻn. Em không dam’ nhìn thẳng vào mắt Anh, sợ ánh mắt đó đã theo em giờ se hằn sâu hơn nữa.
– em vẫn gày quá.
Đó là câu chào, câu thương hay câu trách. Em vẫn bị chê vừa còi, vừa đen thành ra quá xấu. Em cười trừ: Anh vẫn không khác xưa, vẫn đẹp trai và chắc gái vẫn bám theo hàng đàn.
Anh k nói gì. Xiết tay em nhè nhẹ. Em không dám ngẩng lên và dù không, em vẫn cam nhận thấy cái nhìn trìu mến Anh dành cho em ngày nào. Em đã từng hạnh phúc biết chừng nào vào ánh mắt đó. Chỉ cần Anh nhìn em và khẽ cười thôi là bao nhiêu hờn dỗi trong em đều tan biến. Em đã từng ngụp lặn trong những dự định tương lai của niềm hy vọng trong ánh mắt khi nhắc đến ngày mai. Và giờ em lại trốn ánh mắt đó để không muốn ghi nhớ thêm nữa.
– sao ko nhìn Anh? Em chuẩn bị lại khóc ah? Xấu chưa kìa.
Anh cười và em cũng cười.
– em không dễ khóc như ngày xưa nữa đâu. ( dù cố gắng cứng rắn nhưng em vẫn thấy cay xè sống mũi).
Rồi Anh và em cứ đứng vậy dưới tán cây Hoa sữa phủ trùm, giữa ngập tràn hương Hoa và gió.
***
Cuộc sống lại quay trở về với thường nhật. Quãng đường đi tiếp không có Anh và sẽ không bao giờ có Anh. Em những tưởng gặp lại Anh để rồi quên lãng. Nhưng không phải. Anh vẫn đó, vẫn song hành và tồn tại ở một miền không tên. Đôi lúc, trong dòng đời mệt mỏi, em ngủ gục và chợt thấy Anh vẫn ở bên nói với em hãy cố gắng lên. Em bàng HoàngEm bàng hoàng giật mình tỉnh giấc để rồi bần thần nhận ra chỉ là mơ. Nhưng dầu sao, em vẫn biết rằng, dù thế nào cũng có có ng đang dõi theo và động viên mình. Cuộc sống không như những gì ta muốn. Nhưng dù thế nào cũng Cần trân trọng mỗi phút giây ta sống, yêu những con người ta gặp và mỉm cười với mọi việc.
***
Viết linh tinh cho một đêm khó ngủ. Có lẽ tại ngày ngủ nhiều.
Đang viết Ấn nhầm nút post, may mà k mất công gõ lại. Kekee. Đọc lại thấy cũng k tệ lắm. K b cảm xúc có giống thật k? Kekeke.
Thôi, ngủ đây. G9 cả nhà.