Mối quan hệ không thể gọi tên

Nhiều người đang vướng phải một mối quan hệ không gọi tên. Họ không thể gọi tên không phải vì không thể gọi được. Họ chấp nhận đi bên cạnh nhau, chỉ cần nhìn thấy nhau, đôi khi là dành cho nhau vài phút giây ngắn ngủi. Cao hơn là sự sẵn lòng cho đi cả thể xác và tinh thần mà không đòi hỏi gì.
Họ chấp nhận sống như vậy với nhiều nhân danh, với những cái mỹ miều: tình yêu không điều kiện, tình yêu thuần khiết, tình yêu trong sáng… Họ chấp nhận như vậy vì hiện thực là không thể thay đổi. Giữa họ không thể có bất kể một tên gọi gì được, ngoài sự mập mờ, không rõ ràng đó. Mà họ cũng không muốn rõ ràng, vì rõ ràng là có thể chẳng là gì cả. Không gọi tên thì cũng có sao, không danh phận thì cũng có sao… Chỉ là cần sự thỏa mãn của bản ngã, núp bóng một điều gì đó là được.
Tôi đã từng nói với bạn tôi: đừng mượn tình yêu để nói chuyện đạo, và đừng mượn đạo để xác lập một mối quan hệ mập mờ. Nghe vậy nhưng chắc chỉ để đó. Vì họ đang sống trong mộng cảnh do chính mình tạo ra và người kia tạo ra. Thậm chí còn muốn sống mãi trong đó mà chẳng chịu thoát ra. Họ không muốn gọi tên vì sợ rằng gọi rồi là vỡ mộng. Họ cứ như mơ đi trong đống mộng cảnh đó. Và gán nghĩa đủ các thứ cao thượng, vì người ấy, vì nọ vì kia…
Bạn cứ tưởng rằng mình cho mình là thiên thần. Nhưng hóa ra, dưới lớp màn sương mù và mờ ảo là một con quỷ của bản ngã, của lòng tham và dục vọng… Nó không chịu từ bỏ, nó không chịu dứt ra, dừng lại, nó càng không chịu tỉnh dậy… Nó muốn đắm chìm như thế, nó muốn nhân danh như thế để ngày ngày thỏa mãn trò chơi tâm trí đã xác lập bao đời bao kiếp…
Có thể ai đó nói, tôi đang quá phũ, tôi dùng những từ cay độc để nói về một thứ tình yêu như thế. Tôi đã từng viết rất nhiều về tình yêu rồi kia mà. Không! Cái tôi viết là về tình yêu không có chủ thể và đối tượng, không có ràng buộc và dính mắc, về sự tỉnh táo và rõ ràng nếu đó là những con người. Họ không nhân danh bất kể điều gì để đến với nhau hay thiết lập nên một mối quan hệ, dù kể cả đó là tình yêu. Hay diễn giải dễ hiểu hơn: xa không nhớ, gần không động loạn. Hỏi có khác không? Vì rốt lại vẫn thấy yêu đương gì đó.
Vậy để tôi nói như thế này. Không có cái gọi là tình yêu giữa người với người. Nó chỉ là sự thêm đặt nghe có vẻ hay hó và sang mồm mà thôi. Mỗi chúng ta đều sinh ra như một nhân tới thế giới này. Vô tình ngang qua và vướng phải nhau. Kẻ rỗng lặng, cứ thế đi qua, chẳng ngoảnh lại, chẳng ngó tới, cũng chẳng nâng niu hay ngắm nghía, gọi tên, hỏi tại sao, sao lại đặc biệt, sao lại khác lạ… Chỉ có những kẻ vì tham ái, vì dục vọng, mê mẩn với cảm giác lạ mà gán ghép, mà thiết lập, mà lôi hết các vốn có của mình để vun đắp, xây lên, làm dầy thêm các cảm giác đó. Có những kẻ vì bản ngã còn nhân danh nó để làm điều cao thượng, cho rằng mình đang làm đưa người ấy tới chân giác ngộ…
Nếu bạn không thể nhận ra bạn xấu xa và bẩn thỉu như thế nào dưới những ngôn từ và ảo mộng mỹ miều thì thật sự bạn không thể thoát ra khỏi nó, và còn nhân danh nó dài dài, muốn sống trong nó dài dài… Thọ uẩn này không phải là ta, không phải của ta… Bài học Vô ngã tướng vẫn không thể giúp chính bạn chứ đừng nói người khác. Bạn không có nghĩa vụ hay trách nhiệm với ai cả. Còn tự cho rằng đó là nghĩa vụ và trách nhiệm là càng bản ngã. Chỉ Duyên thôi đã là quá đủ với bạn, đã phải xử lý quá nhiều với bạn rồi.
Đừng để bản ngã đánh lừa bạn nữa. Dù có đau đớn, chảy máu, cũng phải tự nhận ra mình đang tự lừa dối mình, và tự ảo huyễn tất cả mọi thứ. Con đường đạo là độc hành vậy đó, tôi không thể giúp bạn, chỉ có bạn mà thôi.
Hãy tỉnh dậy đi !!!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website