Hôm trước có bạn Hà Phạm trên G+ đã post chủ đề say nắng và có rất nhiều kment. Mình không bắt chước để có nhiều kment mà đang muốn đối diện với chính mình về một cảm xúc rất ư là ư.. này.
Học MMI thật tuyệt. MMI đã giúp mình khám phá ra chính con người thực của mình. “Bạn không phải là những gì bạn nghĩ, không phải là những gì bạn nói, bạn chính là cảm xúc của bạn”. Và điều thứ hai, khi đối diện với chính nó, trải nghiệm là người đối diện, là con người thứ hai của mình bạn sẽ thấy mọi suy nghĩ của mình không chỉ là chủ quan mà còn là áp đặt. Uh. Và giờ, khi học MMI xong mình còn khám phá ra mình bị say nắng, và có lẽ cần đối diện với chính nó để loại bỏ cảm xúc này.
Yêu, ghét, vui, buồn, giận, sợ, muốn là một trong bảy cảm xúc của con người. Khi con người bị rơi vào trạng thái “thất tình” tức là có bảy cảm xúc trên một lúc thì người ta gọi người đó bị “thất tình”. Hihi. Mình thì giờ không phải rơi vào cảm giác có một lúc bảy cảm xúc trên mà chỉ một cảm xúc thôi. Và nó chưa tới cung bậc “yêu” nên người ta có thể gọi là “thích” và dân teen thì gọi là “say nắng”.
Say nắng là một cảm xúc gì đó rất nhẹ nhàng, mơn man qua tâm hồn con người, tạo ra một thứ hoormon giới tính khiến cho người đó cảm thấy hưng phấn ở trong lòng, lâng lâng, thấy muốn làm đẹp và tự dưng xinh hơn hàng ngày. Con mắt là cửa sổ của tâm hồn. Một người say nắng sẽ dễ dàng được nhận ra. Nó sẽ là tốt với một người trẻ tuổi, chưa ràng buộc nhưng lại là chưa tốt với một người đã có gia đình.
Thực ra khái niệm tốt hay không tốt nó cũng chỉ là tương đối. Vì biết đâu đó, nơi mặt hồ đang yên bình, một làn gió nhẹ khẽ thổi, mặt hồ khẽ lay, đàn cá không hiểu, bơi không đúng hướng. Để rồi, khi gió ngừng thổi, mặt hồ ngừng lay, đàn cá mới hiểu chỉ bình yên mới là chốn dành cho mình. Nhưng mấy ai sớm nhận ra điều đó. Người ta sẽ thả hồn theo cảm xúc. Chỉ sống theo vế đầu của câu nói, sống cho chính mình. Rồi ngụy biện đủ lý do cho hành động của mình. Say nắng đâu có xấu, rất tốt đó chứ. Nhưng như gió thôi, gió khẽ thổi, và gió lại đi để lại mặt hồ ngẩn ngơ.
Say nắng nó như thuốc phiện, đã dùng rồi thì khó bỏ, như mê cung lạc vào rồi thì khó ra. Vậy làm thế nào để có thể dừng lại, có thể trở lại? Bài học thứ 2 của MMI, đối diện với chính mình, trải nghiệm là người đối diện, là con người thứ hai. Nó không đơn giản như bạn đặt suy nghĩ của bạn vào vị trí chồng, hay vợ mình hay con cái mình. Nếu chỉ suy nghĩ thôi, thì nó vẫn là suy nghĩ và nó không phải là bạn, nó không thực. MMI đã cho bạn tìm đối tác để chia sẻ và người đó lại chia sẻ lại với bạn, 2 người đóng vai như thực và bạn được sống trong nó, hiểu cảm giác thực của nó và nhận ra nó. Và bạn có dám làm điều đó. Tìm cho mình 1 đối tác? Hiệu quả nhất là với vợ hoặc chồng mình, hoặc với chính người mình say nắng.
Mình muốn với chồng mình là mình bị say nắng, mình muốn nói không hiểu vì lý do gì nữa. Có thể chồng mình sẽ nói vợ thật là buồn cười, vợ chẳng có gì hay ho cả nên vợ có say nắng họ vợ cũng chỉ say nắng một mình thôi. Mình muốn nói với người ấy, em bị say nắng anh, cũng chẳng hiểu vì lý do gì, chỉ là cứ lảng vảng đâu đây gương mặt anh và giọng nói anh và em muốn nói ra để chấm dứt tình trạng say nắng này. Có thể người đó sẽ bật cười vì mình lớn rồi mà quá trẻ con, có thể người đó sẽ bối rối vì đó là điều không thể.
Bài học vượt qua mũi tên gãy của MMI hay quá. Nghĩ thì dễ, nhưng khi đặt đầu mũi tên vào yết hầu rồi mới thấy khó bước lên như thế nào. Viết G+ thế này cũng dễ nhưng có thể vượt qua được “mũi tên” không nhỉ? Nhưng dầu sao, cảm giác say nắng cũng thật là tuyệt. Mình muốn bật khóc khi hai con người của mình nói chuyện với nhau.
(Chuyện dành cho một phút suy tư.)