Ta bước đi trên con sóng, lòng nhẹ tênh, phía xa xa mặt biển trải dài mênh mông.
Ta thích sống ở núi cao, nơi có bạt ngàn cây hoang dại, có thể gần đó có một cái hồ để thi thoảng ta soi bóng mình, ngắm nụ cười khẽ mỉm và ánh mắt của mình. Những tán cây lòa xòa xuống mặt hồ, những cánh hoa rụng, bồng bềnh trên mặt nước, in bóng những đám mây trôi lờ lững và bầu trời xanh trong.
Nhưng khi ta thấy buồn, ta lại thường tìm ra biển. Thả đôi chân trần bước đi trên bờ cát, để những con sóng tấp vào chân rồi lại trôi ra xa. Ta ngắm biển, ngắm đường chân trời thẳng tắp phía xa, ngắm biển mênh mông không thấy bờ. Giống như ta lúc đó vậy. Lòng cứ mênh mang không biết đâu là bờ bến. Mà từng hồi, từng hồi nhịp đập con tim cứ dội lên như những con sóng tớp vào những dây thần kinh trên ngực đến buốt lạnh.
Phải chăng, ý niệm luyến ái từ kiếp trước đưa ta trở lại kiếp này để tìm người. Ta cứ tìm, cứ tìm, từng khuôn mặt lướt qua cuộc đời mình. Tìm một hình dáng thân quen, tìm một hơi ấm bàn tay thân quen, tìm một ánh mắt thân quen, tìm một nụ cười thân quen, tìm một cảm giác thân quen. Có những thứ gần giống, khiến ta giật mình khi chạm vào nhưng rồi lại bàng hoàng nhận ra không phải. Đi qua Hoàng tuyền, uống canh Mạnh bà, đáng nhẽ ta phải quên hết tất cả rồi chứ, vậy mà tại sao vẫn nhớ. Ngày xưa chỉ là mang máng, giờ đây thì mọi thứ càng ngày càng trở nên rõ hơn. Đôi lúc, ta không biết mình đang sống thật hay là sống ảo. Liệu gặp lại rồi có nhận ra và người ấy có nhận ta, hay lại như người dưng mà thôi.
Những con sóng cứ nhẹ nhàng bám vào chân, rồi lại trôi ra xa, để lại một bờ cát phẳng mịn. Ta đáng nhẽ cũng nên thế. Sóng đến cứ đến, bờ vẫn là bờ, cát vẫn im lìm, khẽ sủi lên rồi lại lắng. Vậy mà ta lại cứ như sóng, nối dài cánh tay, muốn chạm mãi vào bờ cát dịu êm, muốn cuốn quanh bờ, mà quên đi ngoài kia biển mênh mông lắm.
Ngồi bên ghềnh đá, lắng nghe tiếng sóng vỗ ào ạt, gầm gào, quặn xé, những dòng xoáy từ đó mà tạo ra, cuốn hút nhấn chìm mọi thứ xuống đáy sâu. Có chăng nên thấu hiểu một nỗi, tình người không thể lưu luyến, sóng không thể dừng, bờ không thể tan, và biển vốn mênh mông là thế. Đứng trước nhân gian, đứng trước biển ta cũng nhỏ bé như những hạt cát mà thôi. Sống kiếp người, có chăng ta nên biến tình yêu nhỏ bé thành thứ tình yêu rộng lớn như đại dương ngoài kia, để có thể hòa nhịp cùng tất cả. Chỉ có hòa nhịp ta mới có thể bình yên. Chỉ có hòa nhịp ta mới có thể lặng. Dù có thể có lúc gầm gào, muốn lan vào bờ nhưng ta vẫn là cái toàn thể, vẫn được là cái toàn thể để mà sống như toàn thể.
Thật lòng mà nói, ta vẫn thấy biển mênh mông lắm và lòng ta cũng thế.