Mẹ viết cho con gái yêu của Mẹ

(Thay mẹ viết bài này cho mình. Hì hì. Mẹ ơi! Con đã tìm được người dành cho con rùi. Hôm nào, con sẽ dẫn về nhà để mẹ duyệt nhé. )

– Mẹ! Mẹ! Hu hu.

– Con sao thế nay! Bỏ tay mẹ xem nào!

– Đau! Đau!

Gì thế này? Mệt vết máu đỏ loang trong khung mắt đen huyền đó. Con bé có đôi mắt đẹp, sáng rực như hai vì sao. Mỗi lần cho bú, mắt con bé nhắm nghiền, hàng mi đen dài mà không cong, nhấp nhấp. Miệng khẽ cười vì no, con bé mở đôi to đôi mắt.

– Ôi, ma! Rồi tôi vứt phịch con bé sang lòng bà ngoại ngồi gần đó.

– Cái con này, con mày chứ con ai mà lại gọi con như vậy.

– Nhưng con sợ. Mắt nó sáng quá.

Vậy mà, giờ đây, trong khung mắt đen huyền đó, 1 vệt máu đỏ. Liệu con có làm sao không? Tôi lo lắm. Con bé mới có 1 tuổi rưỡu thôi mà. Còn cả tương lai của nó ở phía trước. Nếu mắt nó làm sao thì biết làm sao đây. Ôm con vào lòng và khóc. Cũng chẳng mắng những đứa trẻ chơi cùng k cẩn thận nữa.

– Con nín đi mà! Đừng khóc nữa. Mẹ xin con đấy! Con càng khóc càng đau.

Con bé nghe lời, ngoan ngoãn không khóc nữa.

25 năm về trước thì làm gì có thuốc gì đâu. Đi tìm thuốc, xin được viên Tetaxilin, tối về rắc nhẹ vào mắt con bé hy vọng là nó khỏi. Nhưng gì đây? Sáng hôm sau, mắt con bé xưng húp.

Tôi khóc. Nhưng vẫn nói với con:

– Con không được khóc nhé. Càng khóc mắt càng đau và càng k thể chữa khỏi.

Con bé cũng ngoan ngoãn nghe lời.

1 tuổi rưỡu. Con bé lấy bệnh viện là nhà. Tự đi tiêm thuốc. Tự uống thuốc. Tự ăn cơm. Tối, tôi mới có thể rời việc cơ quan để vào với nó. Bố nó ở xa, không thể biết hai mẹ con phải tự xoay sở như thế nào. Tôi k muốn bỏ con để bị trách là người mẹ tồi. Nhưng cũng k thể bỏ việc vì sẽ lấy gì để sống. Cũng chỉ tại ai cũng nghèo quá. Đất nước mình nghèo quá.

Sinh em bé. Nó được gửi về nhà ông bà. Các cậu mợ đều bận, ông bà cũng bận. Con bé hơn 2 tuổi, lũn cũn kéo theo 1 cành tre lẽo đẽo theo bà ngoại. Bà dừng ở đâu là nó cũng dừng lại đó. Thi thoảng bà bế nó vào lòng dỗ dành. Cảm giác k giống mẹ, nhưng có người ôm vào lòng là một điều tuyệt diệu nhất đối với nó rồi. Rồi mắt lại tái phát. Ông bà lại phải gửi nó về. Lại lấy bệnh viện là nhà. Tự đi tiêm thuốc. Tự đi uống thuốc. Tự ăn cơm.

Hành trình đó kéo dài cả tuổi thơ của con bé. Vậy mà, tôi chưa thấy 1 đứa bé nào bản lĩnh như nó. Năm nào đôi mắt ấy cũng tái phát lại 1 lần, mỗi lần không dưới 1 tháng. Đôi mắt sáng như sao giờ đã k còn đen nhánh, k còn sáng rực nữa, hàng mi dài đã bị rụng bớt lớp ngoài đi. Thương con, nhưng con bé thì bướng, không đánh thì không được mà đánh nó lại khóc, mắt nó lại đau. Nên kèm theo những nhát roi là những câu: cấm khóc, càng khóc càng bị đánh. Có lẽ bạn sẽ nghĩ tôi là người mẹ tồi, nhưng tôi cũng đau lắm, khóc nhiều lắm. Và cũng vì những câu nói đó, dần con bé trở nên gan lì: đánh không khóc. Và tôi cũng không bao giờ thấy nó còn khóc trước mặt tôi từ ngày nó lớn hơn 1 chút. Vậy mà, nhiều hôm, vì một câu mắng, sáng dậy đã thấy cái gối của con bé ướt đẫm.

Càng lớn, số thời gian đau giảm đi. Song cũng có lần, nó đau không đúng dịp. Đó là năm nó học lớp 9.

– Mẹ à, con thấy tức mắt quá. Con đi ngủ sớm đây. Mai là kỳ thi HSG Tỉnh rồi. Con sẽ phải cố để con được vào vòng Qgia nữa.

– Uh, ngủ sớm đi con.

Sáng.

– Mẹ ơi. Mắt con. Hu hu.

– Sao thế này? Mẹ đã bảo rồi. Học ít thôi. Thôi, ở nhà. Không đi thi nữa.

– Không. Chỉ còn vòng này thôi. Con sẽ vào được vòng trong. Mẹ cho con đi.

– Thôi, em để cho nó đi. Chồng tôi nói. Anh sẽ đưa và đón nó về rồi đưa vào bệnh viện ngay.

Tôi lấy kính và lấy tấm khăn che bụi cho bên mắt đau của nó.

– Con thi tốt nhé!

– Dạ. Mẹ yên tâm.

Cùng với kết quả vào vòng QG là 1 tuần nằm viện của con bé. Không được học nhiều, song con bé vẫn vui và cố gắng nhanh khỏi để còn tham dự kỳ thi mà nó mơ ước. Lần này, bác sỹ trưởng khoa nói là có một thứ thuốc mới mà bác đang nghiên cứu cùng 1 số đồng nghiệp. Con bé được sử dụng trước. Nằm trên bàn tiêm:

– Nào, cháu mở mắt to nhé. Như kiến cắn 1 chút thôi. Cháu nhìn lên bóng điện ở trên đi.

Thứ hóa chất đó giúp mắt của con bé mau khỏi hơn. Và đôi mắt của con bé cũng bớt sáng hơn, bớt đen huyền hơn.

Đến năm 2000, VN đã có 1 thứ thuốc nhập từ Anh quốc, và nhờ có thuốc đó, số lần tái phát giảm đi rất nhiều. Kể cũng lâu rồi, chưa thấy con đau lại. Cảm ơn trời. Nhưng giờ một bên mắt nó yếu lắm. Vậy mà nói thế nào cũng không nghe. Suốt ngày chỉ chúi mắt vào cái máy tính thôi.

Nhà có mỗi hai đứa con gái, đứa em học ở nhà rồi. Chỉ có nó là xa nhà. Nhưng mà tôi thấy yên tâm vì sự bản lĩnh của nó. Học xong đại học, nhất quyết không chịu về nhà vì xin việc mất nhiều tiền quá.

– Bố mẹ cho con đi học cao học nhé. Số tiền bố mẹ xin việc đó cho con đủ học xong mà. Học xong con sẽ tự đi xin việc.

Muốn con ổn định, nhưng đất không chịu trời thì trời phải chịu đất thôi.

– Con sẽ cố học để được chuyển tiếp.

Rồi học. Nhưng số mệnh hay là lý do gì? Con bé bị đau đầu.

– Mẹ àh. Con đau lắm. Không biết vì sao nữa.

– Học ít thôi.

– Con học ít rùi mà. Dạo này toàn đi chơi với người yêu thui. Hì hì.

– Thế sao còn đau, hay là mót lấy chồng.

– Hì.

Đón con bé về nhà 1 thời gian.

– Mẹ à. Sắp đến kỳ thi rồi. Con xuống thi đây.

– Nhưng đầu con đau thế mà.

– À, con khám phá ra một điều: con chỉ cần buộc chặt cái khăn quanh đầu là đỡ đau nhiều lắm.

– Nói không nghe gì cả.

Rồi con bé vẫn đi thi bằng được. Và về nhà hý hửng khoe con thủ khoa đợt này rồi nhé. Bao nhiêu người phải chép bài của con đó. Hì hì.

– Thôi, ko đi học nữa. Bố mẹ xin việc rồi.

– Không. Con vẫn đi. Bố mẹ không cho con vẫn đi. Con nghỉ ở nhà 5 tháng rồi. Con thấy khá nhiều rồi.

Và đất không chịu trời thì trời phải chịu đất. Mãi về sau, khi con bé đau không thể chịu đựng được, mới lại gọi về cho bố mẹ.

– Con đã tự đi chụp cắt lớp, điện tim, điện não đồ rồi mà không khỏi bố mẹ àh.

Thì tôi mới lại biết nó vẫn âm thầm chịu đau. Con bé bản lĩnh thật.

– Con đi tập Yoga, và thấy khá hơn nhiều, không đau nữa mẹ àh. Nó lại gọi điện về khoe.

– Uh. Thế là tốt. Cố gắng ăn vào cho béo. Thế được bao nhiêu cân rồi?

– Mới 42 kg thôi. Mẹ chàng lại chê con gầy quá. Out rồi mẹ àh.

Con bé lại cười. Lần nào cũng vậy, chia tay người yêu mà như không. Nhưng chỉ có tôi biết, nó gác máy là thể nào cũng ngồi khóc. Giờ nó chủ quan rồi, có thuốc nên nếu có đau mắt nó lại tra ngay. Thế đấy.

Hạnh phúc khi có một đứa con gái bản lĩnh như vậy. Nhưng giờ 27 tuổi rồi, nó vẫn nhăn nhở:

– Mẹ đừng bắt con lấy chồng mà. Con sẽ lấy, mẹ đừng giục, nghe sốt ruột lắm. hi hi.

– Uh, không mau lên. Rồi không có anh nào rước đi, lại ăn báo cô trong nhà ý.

– Dạ rùi. Mẹ yên tâm. Con gái mẹ cơ mà.

– Thôi xin cô! Con gái mẹ mà ế đến giờ àh?

– Dạ rùi.

Rồi lại líu lo hát. Tôi khẽ cười. Không phải chỉ vì tôi có một đứa con gái bản lĩnh mà rất yêu đời và lạc quan. Cuộc sống sẽ còn rất nhiều khó khăn ở phía trước con gái àh, nhưng mẹ tin con sẽ vượt qua tất cả, rồi con sẽ tìm được người yêu thương con như con từng mơ ước.

– Mẹ cười gì con thế? Con hát k hay àh? Để con chuyển bài khác. Hì hì.

viet-cho-con-buoc-vao-tuoi-doi-muoi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website