Đầu tiên, loài người lưu trữ lại thông tin trên đá. Rồi đến trên vỏ cây, thân tre, trên giấy. Thời kì hiện đại, thông tin được lưu trữ trên băng từ, đĩa CD, USB. Và bây giờ là lưu trữ trên mạng internet. Thay vì các phiến đá to lớn, các cuộn giấy tre hay tập sách dầy cộp, thì giờ các thông tin chỉ còn chiếm một dung lượng nhỏ trên một thứ gọi là Internet.
Trước đây, bạn cần tìm một đề mục gì, bạn phải sắp xếp các phiến đá, thẻ tre, hay đánh dấu đầu mục cho các trang sách. Cách sắp xếp có thể là theo bảng chữ cái, theo chuyên mục, theo lĩnh vực nghiên cứu… Nhưng hiện giờ, việc tìm kiếm dữ liệu chỉ cần bạn có Keyword. Gõ keyword vào bộ máy tìm kiếm là cho ra một loạt các kết quả thông tin mà bạn cần. Bất kể thông tin đó được tải lên ở đâu, từ đâu, do ai, như thế nào, chúng đều được nhồi lên kho chứa khổng lồ của Internet một cách vô cùng lộn xộn nhưng đến khi cần, search ra thì lại vô cùng trật tự: cái gì gần với keyword nhất, được tìm kiếm nhiều nhất, được nhiều người quan tâm nhất sẽ được đứng lên đầu. Nhờ có Internet bạn chẳng mất công đau đầu với việc lưu trữ thông tin và sắp xếp thông tin.
Và bạn cho rằng thông tin trên Internet là tinh vi nhất?
Xin thưa, không phải vậy. Công nghệ thông tin cũng chỉ mô phỏng bộ não con người. Thông tin được lưu trữ trong bộ não mới được gọi là tinh vi nhất. Bạn cho rằng, là bộ não thôi mà, nó là thứ gì đó rất cụ thể, đâu có thế giới phẳng như Internet. Không ạ. Bộ não chỉ là phần vật chất chứa đựng thông tin này ở con người đang sống này của bạn. Khi bạn chết đi, nếu thông tin được lưu trữ trong bộ não bạn không được xóa thì nó vẫn tồn tại mà trong Phật học gọi là Thức tái sinh.
Thậm chí, công cụ tìm kiếm của bộ não còn tinh vi hơn bộ máy tìm kiếm của công nghệ thông tin. Một Niệm thôi, nó đã cho ra kết quả rồi phân tích, rồi đối chiếu, rồi so sánh và đưa ra quyết định hành động ngay dựa trên kho lưu trữ khổng lồ nằm trong bộ não mỗi người: cái này là đúng, cái này là thích, cái này là hợp ý ta… ta nhận; cái này là sai, cái này là ghét, cái này không đúng ý ta… ta bỏ.
Một thông tin lưu trữ trong bộ não mãi mãi không được xóa, nó tồn tại hàng ngàn năm, hàng triệu năm, không thể mất. Vì sao vậy? Vì mong muốn của loài người là được tồn tại vĩnh viễn, được trường tồn với thời gian, hay vì họ cho rằng thông tin đó là tôi là của tôi nên nó cần tồn tại. Một ý niệm đó thôi khiến cho các thông tin đó lưu trữ và tồn tại trong thức tái sinh qua hết kiếp sống này tới các kiếp sống khác.
Tu hành, có chăng là đang lần mò xóa đi từng thông tin được lưu trữ trong kho chứa vô minh nơi bộ não này, để chúng không còn phát sinh lệnh tìm kiếm, để chúng có thể như anh Mark, sau một cuộc vui chơi, một ngày kia FB tự dưng biến mất cùng anh. (Chúng tinh vi tới nỗi chỉ có thể tồn tại hay biến mất trừ khi bạn muốn) Còn không nó như thông tin trên phiến đá kia, chỉ có thể tồn tại với thời gian quá lâu dài.
P.s thử đối chiếu:
– Tâm tham tôi, của tôi sẽ làm dày lên các thông tin trong kho chứa Vô minh nơi bộ não, gọi là Pháp trần
– Hữu ái như một phần mềm tự động bảo vệ
– Tà niệm là keyword kích hoạt sự tìm kiếm các thông tin
– Niệm Sanh y sẽ khiến bộ nhớ đó được tồn tại qua đời này kiếp khác