Học và hành đó là hai từ luôn được đi song song. Chính vì vậy, rất nhiều lớp kĩ năng tôi tham gia, thường là học viên được nêu tên đã có sự thay đổi tiến bộ rõ rệt sau các khóa học. Tại sao lại thế? Đơn giản đó chính là lời, hay việc tôi tri ân những người đã từng chỉ dạy cho mình.
Lời tri ân con dành cho những người thầy của mình là với tri thức được trao truyền, với điều kiện thực hành của mình, con sẽ làm sao trọn vẹn với từng lời thầy giảng. Vì con hiểu những điều sau. Một người thầy thực sự không phải là mong rằng học trò của mình đứng trên cao bắc loa nói rằng: cái này tốt lắm, tới đây học đi. Một người thầy thực sự cũng không mong rằng học trò của mình đem những lời giảng dạy của mình đi khắp nơi, nhưng chính người học trò đó lại không thực sự nghiêm túc với việc thực hành. Một người thầy thực sự, sẽ mong muốn được nhìn thấy những người học trò của mình trưởng thành, thay đổi qua những lời dạy của họ. Một người thầy thực sự, sẽ mong muốn người học trò của mình sẽ luôn giữ vững tâm đạo, không chùn bước trước bất kể khó khăn nào cả về ngoại cảnh lẫn nội tâm. Và người thầy sẽ luôn đứng đó, chỉ dẫn từng bước cho học trò của mình bước qua.
Mỗi người thầy đã trao cho con một chiếc chìa khóa, đi qua những cánh cửa mà cuộc đời đang tạo ra. Nếu bạn hiểu, cuộc sống đang tạo ra cho bạn rất nhiều căn phòng cần khám phá, mỗi căn phòng chứa đựng một điều bí mật của nó, thì mỗi người thầy với phương pháp của họ sẽ giúp bạn có thể mở cửa một căn phòng với điều bí mật ở trong. Cần thấy rõ chìa khóa này thì mở cửa cho điều này, chìa khóa kia mở cửa cho điều kia, thì bạn sẽ không bị “râu ông nọ cắm cằm bà kia” – phương pháp này giải quyết cho vấn đề nọ. Cũng đừng mơ mộng một chiếc chìa khóa vạn năng mở ra mọi cách cửa thần kì tuyệt diệu cho cuộc sống. Nhưng nếu bạn hiểu, có một chiếc chìa khóa, không mở cánh cửa nào của thế gian hết. Nó làm cho tất cả các căn phòng kia, cũng như các điều bí mật trong đó bạn không còn muốn khám phá nữa. Vì ngay tại đây, nó chính là bí mật – sự thật thực tại là các Cảm thọ, do Căn – Trần tiếp xúc mà sinh ra, nó vô thường, vô ngã mà không thể nắm giữ hay cố gắng buông bỏ.
Một lần nữa, chưa bao giờ con thôi tri ân những lời giảng dạy của các bậc đạo sư dành cho mình. Lời tri ân đó có mặt trong từng sự chú tâm ghi nhận nơi căn trần tiếp xúc, hay là trong từng hành động, lời ăn tiếng nói của mình. Để bất kể ai cũng thấy được, đó là học trò đã từng học, từng hành phương pháp như vậy để có được sự đúng đắn, thay đổi, tiến bộ như vậy.