Hơn 10 năm trước, trong số các học trò của chồng tôi có một anh Gọi Hồn – vì anh ấy có khả năng gọi hồn í mà. Anh ấy nói: thực ra ai cũng có khả năng gọi hồn hết. Người chậm thì 2 ngày, như các anh được giao nhiệm vụ thì 2 phút. Cả đám học trò mắt chữ O mồm chữ A hết, rồi cứ xòe xòe cái tay của mình ra.
Từ nhỏ, tôi đã đam mê với tâm linh. Giờ khi tôi học theo đạo Phật NT thì Đức Phật không nhắc tới chuyện linh hồn, không cho rằng loài người, trái đất là do một cá nhân siêu nhiên nào tạo nên, nhưng Người cũng không phủ nhận có Phạm thiên. Còn tôi tin là có một thế giới khác ngoài loài người và chúng sinh hữu hình đang sống này. Dù rằng có thể giải thích mọi thứ bằng sóng năng lượng bậc thấp hay bậc cao, bằng đám rối năng lượng dương hay âm, thì các bước sóng, các đám rối đó luôn tồn tại song hành cùng chúng ta. Chúng phụ thuộc vào trường năng lượng của mỗi cá nhân, mà trường năng lượng đó phụ thuộc vào sức khỏe, tâm lý, tính cách, ý niệm, nhân sinh quan, …
Con người về hình hài là con của cha mẹ, nhưng về mặt năng lượng là con của vũ trụ. Mỗi một cá thể đều là một phần của vũ trụ bao la này. Và như một đứa con với người mẹ, chúng đều có sự kết nối vô hình – khi hữu hình đó là dây rốn. Sự kết nối đó ai cũng như ai. Vì người mẹ nào cũng thương con mình như nhau. Nhưng đứa con đó đối xử với cha mẹ nó như thế nào lại tùy thuộc vào từng đứa.
Có những người con, khi lớn lên, trưởng thành, bị danh vọng, tiền bạc, tình yêu, thậm chí cá tính mà dần dần rời xa cha mẹ mình. Cũng giống như rời xa bản tính tự nhiên của mỗi cá thể đối với vũ trụ này – với bản nguyên.
Có những đứa con thì lại quá lệ thuộc vào cha mẹ. Chúng ỷ lại, chúng đổ lỗi, chúng mãi là những đứa trẻ không chịu lớn. Sự phó mặc của chúng chỉ biết dừng ở sự kêu cầu, van xin. Đúng là các nghi thức tâm linh, cầu xin khấn vái, đều có thể đem lại cho chúng một chút an ủi. Nhưng không cha mẹ nào nuông chiều con mình mãi như vậy được. Rồi chúng oán hận, chúng không cho là linh thiêng nữa. Chúng rời xa cội nguồn. Sống đời bạt kiếp.
Nhưng vẫn còn đó những người con. Họ tôn kính cha mẹ mình. Họ hiểu vẫn còn đó một nơi để họ về sau một thất bại đớn đau. Họ có thể nương tựa, có thể xin lời khuyên, sự chỉ dẫn. Họ kết nối mà không phụ thuộc. Họ tự đứng vững trên đôi chân mà không quên công sinh thành và dưỡng dục.
Đó chính là ba loại người điển hình trong cách ứng xử với cha mẹ mình và cũng chính là ứng xử với tâm linh – cha mẹ thực sự của vũ trụ.
Điều tôi muốn nói ở đây, là mỗi chúng ta đều là con của mẹ vũ trụ, đều là một phần của tựnhiên, chúng ta hoàn toàn có thể kết nối với cha mẹ mình như là chính mình. Chúng ta có thể phủ nhận nó bằng việc không tin gì ngoài bản thân chính mình, hoặc theo sự tư duy logic của mình. Chúng ta có thể tin tất cả bằng việc sử dụng một trung gian (thầy bói, bà đồng, cầu khấn, cúng vái…) để kết nối với cha mẹ mình. Đó là lựa chọn của mỗi người.
Bạn có thể xòe tay ra, cảm nhận một chút gì nóng nóng hay man mát ở bàn tay mình không? 🍀🍀🍀