Sớm nay mưa. Không nhiều nhưng cũng đủ làm ướt đường. Những tưởng sẽ mưa nữa và lạnh hơn, nhưng đến trưa trời lại hửng nắng. Cái nắng hanh hao, vàng nhạt trong cái tiết trời se lạnh này thật là lý tưởng nếu được ngồi sau xe ai đó.
Sáng nay, lúc đang trang điểm để đi làm, bác chủ nhà lại nói: “Trông xinh xắn thế này mà chẳng ai yêu. Mà công nhận cháu chay tịnh thật đấy, chẳng chịu đi đâu, tối thì phải đi chơi đi chứ, thấy thằng nào được được thì tấn công mạnh vào. Thôi, yêu luôn thằng Tiến nhà bác đi. Nó cũng khen mày đấy, nhưng sợ mày chê.” “Bác vui tính thật đấy. Bác cứ xúc tiến anh Tiến đi. Hì hì.”
Dắt xe ra cửa. Khẽ cười vì câu nói của bác nhưng cũng bất giác buồn. Buồn vì trời sáng nay mưa hay vì lý do gì? Chẳng thể hiểu, chẳng thể giải thích nổi.
Thực chứng: một vết thương lớn thường khó liền, và khi đã liền, thì chỉ một xây xát nhẹ cũng đủ làm nó bung ra, bật máu. Vết thương đó có phải là lớn? Đọc “Ý, tình, thân”, Đại đức Thích Trí Siêu khuyên hãy quên đi con ma quá khứ. Mình đã quên rồi đó chứ. Không muốn nó ảnh hưởng đến mình. Nhưng Ý là vô hình và Thân đâu có kiểm soát được.
Mình yêu vào mùa đông ấy. Chia tay vào mùa đông sau ấy. Mùa đông cứ mang anh đến, mang cảm giác hạnh phúc có bờ vai nương tựa rồi lại mang cả cảm giác trống vắng, tê buốt gió mùa đông bắc, hanh hao nắng mùa đông khi anh đi. Giấc mơ vỡ òa đong đầy nước mắt. Vết thương vỡ òa, không có máu mà đau xót.
Cuối thu. Một cơn mưa bóng mây lạ. Anh xin được làm lành tất cả. Xoa dịu tất cả. “Anh không thể đâu.” “Anh có thể”. Lời nói trong như bầu trời mùa thu. Hương hoa sữa. Cái se lạnh. Cái nắng hanh hao. Nhưng bản chất vào đông là sẽ lạnh. Thực chứng: vết thương chưa lành sẽ càng đau xót nếu vô tình chạm phải. Anh không thể làm ngơ trước những giọt nước mắt và thổn thức khi em bảo đó là do trời mùa đông, do hoa sữa, do cái lạnh, do cái nắng.
Em đa cảm quá. Em yếu đuối quá. Hay em không vượt qua được chính bản thân? Em bề bộn với đống sách giáo lý Phật giáo, Lão giáo đi tìm căn nguyên vấn đề của chính mình. Em bộn bề với thông tin kinh tế, thị trường, xã hội để phục vụ cho công việc của mình. Tất cả không có mùa đông trong đó. Biết rằng, sáng nay trời mưa nhưng ban trưa trời lại đang nắng. Cây xương rồng vẫn sống và lại sắp nở hoa.