– Hôm nay lại rau xà lách sống hả mẹ? Con ko ăn đâu. Tanh lắm.
Mẹ đi làm. Trưa về chỉ kịp thổi nồi cơm và nhổ mấy rau xà lách ở vườn. Mẹ nhìn nó:
– Thế ăn với gì bây giờ? Chấm với muối trắng cũng ngon lắm đó. Xem mẹ này! A!
Mẹ vừa nói vừa cuốn cái lá rau tròn lại và chấm vào đĩa muối để bên, nhai ngon lành. Nó bắt chước. Nhưng khi bỏ vào mồm, nhai được mấy miếng là nó lại không chịu được, nhổ ra ngay.
– Con chịu thôi. Nó rơm rớm nước mắt. Mẹ cũng rơm rớm.
– Chiều mẹ về đánh cá rim sau. Con ăn cơm không vậy.
– Dạ. Nó và miếng cơm không nhạt thếch và hơi hơi mùi bao vào mồm. Tự an ủi, như mình vẫn còn sướng hơn bao trẻ em khác không có cơm ăn và vui vì nghĩ tới bữa chiều với mấy con cá rim mặn.
Nhà của nó có 1 cái ao. Nói là cái ao cho oai nhưng chắc không to hơn cái giường mẹ con nó nằm. Mẹ mua ít cá giống về thả trong đó. Mẹ làm một cái vó từ cái màn một rách. Cái vó chắc to hơn cái mâm chút thôi. Nhưng với nó tất cả như vậy đều rất to rồi. Trước khi đi làm mẹ thả vào đó vài hạt cơm và đặt xuống ao. Chiều về nhấc lên thể nào cũng có vài chú cá rô xui xẻo nằm trong lưới. Những con cá đó được mẹ rim mặn với muối trắng ăn rất được cơm. Có lẽ nó thích ăn cá rim từ đó và sợ rau xà lách từ cũng như rau sống từ đó.
Có những thứ chúng ta không hiểu vì sao chúng ta lại thích và không hiểu sao chúng ta lại ghét. Có lẽ bắt nguồn từ những ký ức thơ bé đó. Những điều đó tưởng chừng như đã quên trong cuộc sống bận rộn, hối hả hằng ngày nhưng thực ra nó vẫn còn đó, nguyên vẹn đến không ngờ. Ngày hôm nay, khi tự tay làm những món ăn cho cả gia đình, nó lại nhớ lại những bữa cơm đơn sơ ngày nào. Và có thể vì lẽ đó mà nó nấu ăn ngon hơn, vừa miệng hơn và không quên gia vị nào, cả gia vị tình yêu gia đình.