Hà nội mồng 2 tết

Một Hà Nội nắng và vắng nhưng đẹp vô cùng trong sự tĩnh lặng những ngày đầu xuân.

Người ta sợ tự do vì người ta sợ cảnh phải một mình lang thang trên phố vắng, sợ cảm giác cô đơn đến cùng cực khi không ai ở bên.

Một lần, khi ngồi cùng bạn trong một quán rượu nhỏ bên lề đường, khi chúng tôi cùng cất tiếng ca và những người bên cạnh cùng lắng nghe rồi cùng ca, tôi bất giác dừng lại: người việt mình thực ra rất cô đơn, hoặc tự họ cảm thấy rất cô đơn. Bạn tôi chỉ cười. Còn tôi tiếp tục chiêm nghiệm về phát giác của mình. Rất nhiều, rất nhiều những quán xá ven đường, rất nhiều những hỗ túm năm tụm ba tụ tập, của mọi tầng lớp từ tri thức tới xe ôm đầu phố… Họ cần một sẻ chia, họ cần một đồng cảm hay có thể chăng chỉ là được nói ra những suy nghĩ trong lòng – đơn giản vậy thôi.

Người Việt, phần lớn, ngoài tín ngưỡng đạo mẫu, thờ cúng ông bà tổ tiên tại gia, thì họ không còn có đức tin nào khác. Tôn giáo không. Chính trị không. Chính vì họ không có niềm tin, nhưng lại phải có niềm tin vào một ngày mai tươi đẹp hơn, một đất nước tươi đẹp hơn sau các cuộc chiến tranh trường kì nên tự trong lòng họ bất an. Ngoài việc họ cúi đầu, bái lạy bức tượng lặng im trong chùa để tìm một niềm an ủi nào đó, thì họ không có sự đối thoại nào đáng giá cả. Tôi thích Đạo Thiên chúa, mỗi chủ nhật hàng tuần họ tới nhà thờ, họ xưng tội, họ xin lời khuyên từ cha xứ. Còn chùa chiền ở Việt Nam, những người dân bình thường chỉ tới làm lễ giải hạn, làm lễ cầu an, làm lễ cầu siêu… Những con người ngoài việc lo sợ, họ đâu có gì được gọi là thanh tẩy tâm hồn, hoặc mở ra một sự giác tuệ mới. Cùng lắm là những lời khuyên: bố thí đi, làm việc thiện đi, làm từ tâm đi để…. Một loạt những cái để, lý do dài dằng dặc để người ta đã lo sợ càng lo sợ hơn vào nhân quả. Một lối sống nhân quả không có tuệ, làm vì bất an chứ không phải họ cảm thấy hạnh phúc hay tràn tình yêu thương từ nó.

Người ta đã bất an rồi, người ta sẽ khó tha thứ. Vì người ta quy tội lỗi đó cho một lý do nào đó, một hoàn cảnh nào đó, thậm chí cả một quả nghiệp rất mơ hồ từ cái gọi là kiếp trước. Mà không chịu tự suy xét, lỗi đó từ đâu ra, do thiếu hiểu biết, do các yếu tố hội tụ chưa đủ, do mình còn chưa nỗ lực 100%… Và khi người ta không tha thứ cho mình, cho người thì lòng người ta chất nặng trăm ngàn mối ưu tư. Người ta không tha thứ nhưng lại không thừa nhận là mình không tha thứ, vì nếu thừa nhận thì lại tự nhận mình chưa tốt. Và vì không tha thứ nên người ta nói xấu nhau, chỉ trích nhau sau lưng… hình thành nên các nhóm tụm năm tụm ba… nói dăm ba câu chuyện không liên quan tới mình.

Khi bạn có một đức tin, khi bạn tự xây được tượng đài trong lòng mình, xây dựng những hiểu biết tự giác, thì bạn mới có thể an yên, mới có thể bước một mình trên phố vắng mà lòng không thấy cô đơn, không thấy cần bất kì ai ở bên. Phố nhộn nhịp có cái đẹp của nhộn nhịp. Phố vắng có cái đẹp của vắng. Trong sự thanh vắng, bạn có thể lắng nghe được bước chân của mình, lắng nghe được từng nhịp đập của trái tim mình. Yêu thương nở hoa trong trái tim bạn và nắng rạng rỡ trên khuôn mặt bạn.

Một ngày đầu xuân, 4 người của gia đình nhỏ chúng tôi mà ở 3 nơi khác nhau. Tôi xác lập cho các bạn nhỏ nhà tôi ngay từ bé không sợ hãi một mình, không sợ hãi cô đơn, mình cần tìm điểm tựa từ chính mình hoặc chí ít từ các bậc thầy cao quý.

Tình dục vi diệu

Mấy nàng rảnh chuyện, ngồi tán gẫu. Rồi tất cả cười ngặt nghẽo khi nghe kể có người 23 tuổi mới biết trẻ con không phải sinh ra từ rốn.
Chúng càng cười lớn hơn khi thế kỷ 21, chị gái 8x đó vẫn tôn thờ lý tưởng của việc quan hệ nam nữ: nói không với quan hệ ngoài vợ chồng, tiền hôn nhân, qua đường, tình một đêm…
Rồi chúng tò mò: thế chuyện xảy ra với anh thì chị ấy đối diện thế nào?
Uhm. Đầu tiên thì sốc, tim đóng băng luôn ý chứ. Sau rồi thì học cách đối diện và tha thứ cho người khác. Nhưng có lẽ biện pháp dễ nhất, là đơn giản thấy mình không phải người phàm trần, và nếu không là người phàm thì không nên so sánh.
Haha. Kiểu tự cho mình là như thánh nữ ấy á.
Uhm. Không phải là người đó sợ tình dục, hay ghê tởm, hay gặp một biến cố tình dục nào. Mà đơn giản, người ta đã xây dựng cho mình một hình tượng lý tưởng.
Tình yêu dù có yêu nhau đến chết đi sống lại, dâng hiến cả linh hồn thì cũng không có nghĩa nó phải bao gồm cả tình dục. Ngược lại, tình dục theo nghĩa là thăng hoa, lên đỉnh cũng không có nghĩa phải có tình yêu trong đó. Tình dục với cô ấy chỉ đơn giản là việc duy trì nòi giống, không hơn không kém.
Mọi lý thuyết tình dục như bữa ăn, là nhu cầu cơ bản đều không đúng với cô ấy. Nào là tình dục để duy trì nhan sắc, để tạo nên sự rạng rỡ của một người đàn bà, thì dường như chúng đều không đúng.
Vậy tại sao như vậy ạ?
Chúng tò mò nghe kể về cái thứ tình dục vi diệu.
Chỉ có người trong cảnh mới thật sự thấu hiểu được cảnh giới này. Khắp đất trời như ngàn cánh hoa đào tuôn rơi. Những dòng nước mát, thanh khiết như cam lồ tuôn chảy khắp thân, tâm. Và một cảm giác run rẩy, rung động toàn thân để có thể cho ta lên một tầng khác về mặt năng lượng, kết nối. Khuôn mặt người kia đẹp như vầng trăng trong đêm tối mờ ảo. Thực mà hư, hư mà thực. Dục mà tình, tình mà dục.
Oa oa. Thật vậy ư?
Đúng vậy, và tình dục vi diệu của các bậc tiên nhân đó khiến cho người phàm trần khao khát. Người ta nghĩ ra đủ chiêu trò, kĩ thuật, tần suất để có thể có nó. Cái dòng nước cam lồ, thanh mát đó mới được gọi là tiên dược cho loài người. Nhưng thật sự, người bình thường, dù có dùng kĩ thuật tới đâu đi chăng nữa cũng không thể có được thứ đó. Họ nhầm lẫn với thứ dịch của cả hai phái. Không hề, nó rất trong, mát lạnh, và nó không chỉ chảy ra từ bộ phận nam nữ, nó chảy tràn khắp cơ thể của hai người. Và cái ánh sáng nó bao phủ khắp hai cơ thể đó như ánh sáng của trăng đêm rằm. Được tắm trong cái ánh sáng đó như gột rửa hết các thứ bụi bẩn, cảm xúc tiêu cực, nỗi đau… của cuộc đời. Buồn cười là con người ta cứ nghĩ tình dục như nhu cầu, là bữa ăn, để rồi cứ ngày ngày ăn các bữa ăn chán ngắt. Dù có thay đổi cách chế biến thì vẫn là thứ nguyên liệu đấy. Rồi người ta nghĩ phải thay đổi người quan hệ, nhưng nó cũng vẫn là nguyên liệu đó được nấu trong một cái nồi khác mà thôi.
Thứ tình dục vi diệu này quý như nhân sâm, và chẳng cần ăn nhiều. Vì một lần chạm được vào nó, là có thể trẻ ra cả năm tuổi, khi mà các mạch ngầm của xác thịt này được khai mở, được tắm mát, được gột rửa thì đâu có cần nhiều đâu.
Thôi, sơ sơ cho biết. Kể kĩ ra thì lại ối kẻ thèm thuồng và đi tìm cho kì được.
Rồi chúng gật gù. Cô ấy chạm tới thứ tình dục đẹp như những bông sen giữa cái hồ bùn tanh nhơ đó, thảo nào cô ấy chẳng thiết tha gì phàm tục là phải rồi. Mọi lý thuyết tình dục phàm trần đúng là bị bẽ gảy. 🤣🤣🤣
P/s: Thực hành á 🤣🤣🤣. Việc đầu tiên là tâm thức của những người thực hành. Nếu người ta chỉ đơn giản coi đó là nhu cầu sinh lý, coi nó là nghĩa vụ thì nó chỉ có thế thôi. Thô thiển và trần tục. Khi người ta coi tình dục là cảnh giới cao nhất của tình yêu, trân trọng người kia như thánh nữ và nam thần, dâng hiến cả thể xác và linh hồn cho cuộc hợp hoan đó thì mới đạt được trạng thái như vậy.

Sau đó người ta phải bỏ được hết bản ngã của mình khi giao hoan. Bình thường sách vở chỉ nói tới việc bỏ đi các áp lực, công việc, con cái,… mà không biết là còn bản ngã ở đó: bản ngã đạt mục đích gì đó, chinh phục, khám phá, ngay cả để có con, hay ngay cả để thỏa mãn cái cảm giác khát khao của cơ thể. Phải vượt qua cái khát khao của xác thể mới có thể tới cái vi diệu trên. Ngta cứ nhầm rằng đạt cực khoái là cực khoái, mà k biết là cực khoái đó mới chỉ là cực khoái của xác thể. Còn cực khoái của linh hồn thì k ai biết. 🤣🤣🤣

Cảnh giới thiền trong dục. Nó vi diệu như vậy đó nên người ta mới đam mê nó. Nhưng mà ứ biết cách. Khổ thay. Mặt khác, lại cứ bị kẹt cứng trong khoái lạc xác thịt mà không đi qua được nó để đạt được cái cao hơn. Chính vì thế mà nó mới bị ngăn cấm như một thứ tà đạo vì nó kìm chân của các kẻ tu hành. Mà không hiểu rằng, có dục mà đi qua được dục, không bị vướng vào dục thì kẻ đó đã tới một cảnh giới mà không phải mấy ai cũng làm được.😍😍😍

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang ngủ

Chuyện nhân gian

Mưa mùa đông
Những hạt mưa li ti bay trong cái gió lạnh đầu mùa
Se sẽ đọng lại trên mi
Long lanh trên mắt biếc
Nỗi nhớ trải dài trên những con đường ta qua
Trong mắt kẻ đang yêu nhìn đâu cũng là hoa
Trong mắt kẻ đang quên nhìn đâu cũng là màu dĩ vãng
Cỏ úa héo tàn
Những lá vàng còn sót lại trên cây khẳng khiu
Dẫu người có nói yêu ta
Thì hàng cây vẫn hiu hắt, lặng lẽ
Tuổi thanh xuân đã qua
Yêu thương cũng chẳng thể quay vòng
Người nói trồng tặng ta cả một vườn hồng đỏ thắm
Một phút bên nhau bình an còn hơn lỡ hẹn đợi chờ kiếp sau
Lạc nhau đến muôn đời
Cuối cùng gặp lại
Mà người vẫn cứ mỉm cười bảo là do duyên phận
Yêu người
Ta chưa từng một lần ân hận
Chỉ có nỗi nhớ cứ quẩn quanh
Nhắc nhở ta sao dừng lại
Nếu ngày mai trời vẫn không nắng
Và những hạt mưa li ti vẫn bay
Ta nguyện làm gió xua tan đi những đám mây đang che đi mặt trời
Người cười
Nếu không có nàng
Ta cũng nguyện làm cơn gió
Rong chơi khắp tháng ngày
Nàng vì ta mà đứng đợi
Ta vì nàng mà hóa gió mây trời
P/s: sớm mùa đông qua phố, nghe thì thầm chuyện của nhân gian

Chuyện của CỦI KHÔ

Cảm hứng sau khi nghe bài giảng của thầy Thắng Trịnh. (Dạo này thơ viết thì ngắn, truyện viết thì dài. Hjhj.)
***
Ngày cửa ngày xưa, ở một khu rừng nơi rất xa, có một cành CỦI KHÔ. Ngày trước, Củi khô có một thân hình vô cùng đẹp đẽ. Nó thuộc một dòng tộc cây cao quý. Cụ của Củi khô là Già rừng, đã mấy trăm tuổi và được các dòng cây khác rất tôn kính. Củi khô sinh ra và lớn lên trong đặc ân đó nên nó rất hãnh diện. Nó ở cao hơn hầu như tất cả các bạn đồng lứa với nó. Nhờ dòng tộc vững mạnh, nó cũng được tiếp dưỡng những dòng chất, dòng nước mát lành nhất từ dưới đất. Và cũng nhờ dòng tộc cao lớn, nó cũng đón nhận được những giọt nắng và ngọn gió trong lành nhất. Củi khô được trang hoàng mình bằng những chiếc lá xanh to bản và những đóa hoa to, những quả trĩu cành. Củi khô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc ấy, những ngày tháng nó sẵn sàng cho đi hết nguồn năng lượng trong bản thân mình để hoa thêm ngát hương và quả thêm căng mọng.
Cũng chính sự cho đi ấy, và cũng vì sự màu mỡ của nó mà nó bị một loài sâu đục thân. Đầu tiên nó có vẻ hụt hẫng và lo lắng, tại sao mình lại đang ngày một khô héo, những chiếc lá xanh thẫm to bản bắt đầu chuyển sang đỏ vàng và lìa cành. Rồi đến lúc nó trơ chọi, chỉ còn thân xơ xác.
– Kìa, ở trên kia có một cành Củi khô to lắm.
– Đâu anh? Cậu nhỏ hơn hỏi cậu lớn.
– Đó. Cành này vừa to, gỗ vừa chắc, lửa chắc chắn sẽ đượm lắm.
Lần đầu tiên, Củi khô được nghe thấy từ LỬA. Mà sao LỬA lại có liên quan tới mình nhỉ.
– Mình trèo lên lấy về đi anh.
– Chắc phải đợi sang mùa BÃO em ạ. Cây to quá và cành cũng cao quá không trèo được. Phải đợi cơn Bão làm nó tự gãy xuống vậy.
– Vâng anh. Lúc đó anh em mình nhớ quay lại đây để đem nó về nhé. Lửa sẽ cháy rất to.
Củi khô lại giật mình về từ Lửa. Lửa là gì và nó có liên quan gì tới mình. Nhưng nó sẽ phải đợi tới tận mùa Bão cơ.
Mùa đông năm nay dài hơn rất nhiều vì Củi khô không còn tán lá che gió, cũng như nó yếu lắm rồi nên không đủ sức ăn dinh dưỡng. Nhưng không một phút giây nào nó không nghĩ tới Lửa. Mùa xuân nhanh chóng qua đi. Trong khi cành cây nào cũng ra xanh, chỉ có mình Củi khô không ra lá. Nhưng nó không buồn, vì nó đang mong mùa Bão tới để được BIẾT Lửa là gì, nó với Lửa có quan hệ ra sao.
Rồi mùa Bão cũng tới. Những cơn gió tạt mạnh qua cánh rừng, nghiêng rạp những tán lá. Củi khô vẫn vươn mình.
– Này anh Củi khô, anh không tránh đi là tôi sẽ làm anh rớt xuống đấy.
– Không sao, tôi mong chờ ngày này lâu lắm rồi .
– Vậy ư?
– Đúng vậy. Tôi muốn BIẾT Lửa là gì.
– Được rồi. Tôi sẽ giúp anh.
Cơn Bão giật mạnh và rắc, Củi khô thấy mình từ từ rơi xuống mặt đất. Một cảm giác thật dễ chịu, trong sự hân hoan, đón chờ.
– Anh ơi. Cành Củi khô đó đây rồi.
– Uh nhỉ. Ba sẽ rất thích đây vì Lửa của nó sẽ cháy rất to.
Củi khô lại nghe thấy từ Lửa và lại háo hức vô cùng xen lẫn sự băn khoăn khó tả.
Hai anh em cuối cùng cũng kéo được Củi khô về đến một ngôi nhà. Ở đó có một cái lán chứa rất nhiều những cành Củi khô như nó. Hai anh em xếp gọn nó lên giá và líu lo bước vào nhà khoe với Ba chúng.
– Này anh, anh từ đâu tới thế? Trông anh to như thế này sao lại bị đi làm Củi.
– À, tôi không may. Nhưng tôi đang rất vui vì tôi sắp thành Lửa.
– Lửa ư? Anh vui sao?
– Uh. Tôi thấy hai cậu bé nói Lửa của tôi sẽ to và lâu.
– Trời ơi. Anh không HIỂU gì cả. Lửa rất là nóng. Lửa có thể thiêu rụi anh và anh chẳng còn là gì cả.
– Nóng ư? Không còn là gì ư? Tôi không biết, tôi không hiểu vì tôi đã gặp Lửa bao giờ đâu.
Nói rồi, nó cũng lo lắng và ân hận khi để Bão giúp nó lìa xuống đất. Nó lại ân hận những ngày tháng làm việc không giữ sức mình để sâu đục thân. Nó ước, nó giá như, nó khóc, nhưng cũng chẳng có nước mắt mà khóc vì nó là Củi khô mà.
– Ba ơi, cành củi khô hôm nay chúng con kiếm được đây ạ.
– Ôi chao, thật là tuyệt. Các con giỏi quá. Lửa của nó sẽ rất tuyệt đây.
Lúc đầu nó chỉ ước mình bé tí như mấy cành củi bên cạnh để ba tụi nhỏ không thấy. Nhưng khi nghe ông khen nó, nó lại thấy vững tâm hơn. Lửa là một cái gì đó theo như nó được giải thích là rất nóng, nhưng ông ấy lại khen nó sẽ là Lửa rất tuyệt. Nó nằm im, trầm ngâm về cái gọi là Nóng và cái gọi là Tuyệt đó.
– Hôm nay mình sẽ dùng cành củi này chứ ba.
– Để vài hôm nữa con à.
– Khi mình làm lễ Tịnh hóa mình sẽ cần tới nó. Nó sẽ cho ngọn lửa tuyệt vời.
Thế là nó lại phải nằm đợi. Lại chứng kiến những tiếng la hét của các cành củi khác. Nhưng nó không sợ. Trong đầu nó, nó đang đón đợi ngọn Lửa tuyệt vời.
– Nào, hôm nay chúng ta sẽ đốt một đống lửa lớn nhé. À, cành củi của các con đây rồi. Ta sẽ đốt nó nhé.
Hai cậu bé tiến lại đống củi, nó vươn mình để hai cậu khênh nó đi như ngày nào.
Cái gì vậy? Nó bắt đầu CẢM thấy nóng. Đúng là nóng thật. Những ngọn Lửa bắt vào cành củi nhỏ và chúng la hét vì nóng. Củi khô cũng hơi sợ. Hóa ra là nóng thật, rồi rất nóng. Nhưng nó vẵm nghĩ đến hai từ “rất tuyệt”. Nó sẽ cố gắng.
Những ngọn lửa lúc đầu bao phủ nó, sau nó nhận thấy, Lửa NHƯ LÀ chính nó. Đúng rồi. Lửa là chính nó. Nó chính là Lửa. Không còn nóng nữa. Ngọn lửa của nó là to nhất, đượm nhất và thật là tuyệt vời. Rồi nó thấy toàn thân nó sáng bừng. Ánh sáng phủ trùm khắp không gian. Một thứ ánh sáng diệu huyền mà nó chưa bao giờ được thấy. Củi khô tan ra, tan ra và hòa cùng ánh sáng.
***
Một số thông điệp truyền tải:
– đừng lãng phí quãng thời gian tươi đẹp để rồi đến khi bị bệnh thì quá muộn
– nghịch cảnh lại là một cơ hội để chúng ta giải thoát
– tất cả phải tự mình nỗ lực chứng ngộ qua các tầng: BIẾT, HIỂU, CẢM, NHƯ LÀ
– chỉ cần biết đích đến thì hãy vững tin bước, kiên trì thực hành cuối cùng rồi cũng tớ

Trong hình ảnh có thể có: ngọn lửa và đêm

Câu chuyện 3 giọt nước

Trên đỉnh núi cao nọ, có 3 giọt nước, nằm sâu dưới lòng đất đang kể với nhau về một câu chuyện.
– Hôm qua, tớ tình cờ nghe được một câu chuyện lạ lắm.
– Cái gì vậy?
– Đó là biển. Chj gió thoảng qua mấy ngọn cỏ ở trên mặt đất thì thầm về một nơi người ta gọi là biển – nó vô cùng rộng lớn, và ở đó rất nhiều nước, cũng như ngập tràn ánh mặt trời, soi tỏ những đám mây và cánh chim hải âu bay lượn.
– Ôi thật tuyệt vời. Tớ thích nơi đó. Nhưng nó có xa không?
– Theo như chj gió thì nó xa, rất xa.
– Hum, vậy thì tớ không đi đâu. Nghe thì thích vậy thôi. Chứ cả đời này, chúng ta có đi đâu ngoài đỉnh núi này đâu.
– Uh. Tớ cũng đang đợi rễ cây bách tùng chạm tới là tớ sẽ theo cây bách tùng lên mặt đất và ngắm trời xanh rồi.
– Tớ cũng vậy. Còn tớ sẽ hóa làn hơi, ban ngày rong chơi với chị gió rồi tối thành sương, và lại đọng lại xuống đất này thôi. Cuộc đời với tớ như vậy là quá tuyệt vời.
Giọt nước còn lại trầm ngâm.
– Tớ muốn thử một cuộc sống mới.
– Nhưng xa và vất vả lắm. Chắc gì cậu tới nơi được, và thậm chí còn bị tan biến mất thì sao.
– Tớ biết nhưng tớ sẽ thử.
Vậy là giọt nước thứ ba, nghe theo tiếng gọi của một vùng xa xôi, với những ước mơ tưởng như bất khả thi của nó.
Nó lách mình qua tầng đất sâu trên đỉnh núi. Thật khó khăn và xây sát. Cuối cùng nó cũng lên tới mặt đất. Nó lăn tròn, chạm mình vào những hòn đá nhỏ, rồi những tảng đá hơn. Thân mình đau ê ẩm nhưng nó vẫn không từ bỏ.
Rồi nó gặp những giọt nước khác cũng đang lăn tròn và thân thể xây sát như nó.
– Các bạn đi đâu đấy?
– Chúng tôi đang đi tới biển
– Mình cũng đang đi tới biển. Chúng mình cùng đi nào.
Và những giọt nước nắm tay nhau lăn tròn qua những khe núi, những triền đồi, đồng bằng rộng lớn… và tới nơi mà trước đây chúng chỉ nghe kể qua lời của cj gió.
***
P/s: sớm chủ nhật lung linh

Không có văn bản thay thế tự động nào.

Câu chuyện của lá sồi

Có một cây sồi già, không biết nó bao nhiêu tuổi rồi, nhưng vì nó thuộc họ thường xanh nên cành lá của nó lúc nào cũng xanh tươi tốt. Rồi đến một ngày, các lá trên cành dường như ghen tị với sắc vàng đỏ của rừng bạch dương ở phương trời nào đó, nhiều trong số chúng rủ nhau chuyển màu vàng, đỏ.
Để sang được màu vàng và đỏ, chúng phải tự hạ bớt thành phần diệp lục trong lá của mình. Kèm theo, không đón lấy nguồn chất dinh dưỡng từ cành chuyền cho.
– Thật là mệt khi chúng ta phải làm một việc ngược đời. Trong khi các loài khác thì hít thở oxy, còn chúng ta lại phải mất thời gian tạo ra oxy chị nhỉ?
– Đúng vậy. Không phải quang hợp, không phải vươn ra ngoài ánh mắt trời, ở trong bóng râm này thật là thích.
– Ôi, chị chuyển sang màu đỏ rồi đấy. Lần đầu tiên em thấy chị có bộ áo đẹp thế.
– Ừ, em cũng chuyển sang bộ cánh màu vàng rồi. Thật là tuyệt.
– Tại sao họ lại không nghĩ sẽ có một màu vàng và đỏ đẹp như thế này nhỉ? – hai chiếc lá sồi tâm sự với nhau.
– Em ơi, chị bị làm sao rồi. Chị thấy chóng mặt quá. – Sồi lá đỏ lên tiếng
– Chị cố gắng lên chị, đang có gió hơi mạnh thôi. – Sồi lá vàng an ủi.
– Không được rồi, em ơi. – Sồi lá đỏ, chới với và chao mình, cuốn bay theo gió.
Sồi lá vàng nhìn theo nhưng không thể làm được gì nữa rồi. Những hạt bụi bay đầy vào mắt, đỏ hoe. Lúc bấy giờ, bác cành sồi mới lên tiếng.
– Nếu cháu không chịu khó tích cho mình nhựa sống thì đến một ngày cháu cũng giống như chị ấy.
– Nhưng cháu, nhưng cháu…
– Đúng rồi, sắc màu luôn hấp dẫn chúng ta, màu xanh khiến chúng ta cảm thấy cũ kỹ và để có một màu xanh thì chúng ta phải cố gắng rất nhiều và vất vả rất nhiều. – Và bác chậm rãi – Nhưng cháu biết không, nếu cháu vẫn còn màu xanh, thì cháu sẽ quang hợp, tạo thêm được oxy cho cuộc sống này.
– Nhưng cháu chỉ là một chiếc lá nhỏ bé, cháu không nghĩ mình sẽ làm được điều lớn lao đó đâu ạ.
– Cháu thử xem ở trên cây này có bao nhiêu chiếc lá? Nếu chiếc lá nào cũng nghĩ như cháu thì làm mình còn là cây sồi xanh tốt nữa phải không? Cháu là một phần của cây sồi, và cháu là một phần của chúng ta, mỗi người một ít, chúng ta sẽ tạo ra cây sồi lớn mạnh và vững vàng trong gió bão. Cháu thấy các lá xanh vừa trải qua cơn bão rồi chứ.
– Dạ cháu hiểu rồi thưa bác. Cháu cảm ơn bác.
Bão đã qua, những chiếc lá xanh khác nghe câu chuyện cảm động, khẽ chạm nhau rì rào, động viên chiếc lá vàng bé nhỏ. Lá vàng cúi khẽ, căng mình đón những mạch nhựa sống đang tuôn tràn.

 

23 tháng chạp

Thế là đã 23 tháng chạp. Một năm trôi đi đánh vèo. Ngoảnh lại thấy nhiều thứ còn dang dở, nhưng cũng có quá nhiều thứ đạt được mọi cách không ngờ. Một cảm giác tiếc nuối khi ta chưa làm d điều gì đó. một cảm giác trống vắng khi hình như ta bỏ lỡ một điều j đó. Và cả một cảm giác thiêu thiếu dường như ta quên một điều gì đó. Cũng chẳng biết được nữa. Cảm xúc luôn là cảm xúc. Nhưng dường như lần nào cũng vậy. Khi thấy trong lòng đong đầy 3 thứ trên là lúc ta sẽ có nhiều thay đổi để lấp đầy. Hứa hẹn một năm đột phá, một năm sẽ có nhiều đam mê được thực hiện, một năm tiến gần đến Ta.

 

Say thật rồi

Vì làm thiết kế Studio chụp ảnh mà mình và Huy Nguyen phải đi thực tế. Hịc ặc. 1 quán cafe studio.
Tầng 1 là các cô dâu, chú rể thay nhau chụp. Tầng 2,3 là các “sắp” cô dâu, chú rể thi nhau ôm.
Mình và em chẳng biết ngồi chỗ nào. Đành ngồi tạm vào 1 góc quán. Vớ được đúng cái ghế thọt, không biết là hậu quả của “cô dâu, chú rể” nào.
Gọi cafe và hoa quả dầm kem.
Ngồi nhâm nhi vị đắng và ngọt xen lẫn nơi đầu lưỡi.
Ngồi ngắm các đôi chụp và ôm.
Ngồi… mơ màng.
Say.
Không biết là say cái gì. (Cafe, ngọt, hay…)

(Điên nhất là đi cùng 1 em rõ đẹp trai mà không có chỗ nào để mượn vai. Heehee.)

cafe dep

Bài học từ chuyện bổ dừa

Bạn đằng cầm trên tay một quả dừa. Đằng sau lớp vỏ mỏng màu xanh là cả một lớp sơ dừa dày, rồi tới một lớp cùi cứng, rồi tới lớp cùi trắng ăn rất ngon, rồi trong cùng là nước mát ngọt. (viết tới đây đã thèm rồi) Nước ở trong cùng, đầy ắp, do chịu áp suất nên khi lớp vỏ cứng vỡ ra một chút thôi, hẳn nhiên các bạn biết điều gì xảy ra – nước phun từ khe vỡ đó, bán tung tóe… hiii.
Bổ quả thứ nhất.
Tôi cứ cầm dao mà chặt, mà chặt, mà chặt. Phụp. Nước bắn hết lên mặt, tôi mới biết mình đã làm vỡ được lớp vỏ cứng. Thế là được uống nước dừa. Hiii.
Bổ quả thứ hai.
Rút kinh nghiệm quả thứ nhất của việc cứ cầm dao mà chặt, mà chặt… Tôi cẩn thận gọt hết lớp sơ ở ngoài, để trơ ra lớp sọ cứng. Giờ chỉ còn một phát nữa thôi là tôi được uống nước dừa rồi. Vậy mà tôi lại sợ. Tôi lại sợ bị nước bắn khắp mặt. Huhu.
Bài học rút ra.
– Cứ làm, chẳng sợ gì cả, chỉ cần biết bên trong có nước dừa rất ngon và mát thì cứ thẳng tay mà chặt, mà chặt…
– Làm mà chỉ nghĩ tới việc nước bắn lên mặt, mà quên mất sau một chút nước bắn lên mặt đó là nước dừa mát ngọt thì chẳng dám chặt.
Ha ha.
Thôi, uống nước dừa cái đã, nước bắn ướt hết mặt và áo rồi.

bo dua

——-
Bài học thêm từ việc bổ quả thứ ba.
Do học được kinh nghiệm từ hai lần trước, lường trước được việc bắn nước ra, và biết được, nếu cứ rón rén, lỗ quá nhỏ, áp suất càng lớn, càng bị bắn mạnh, nên lần này thẳng tay, bổ to một nhát. Ok. Mất 1 ít nước, nhưng lại k bị ướt.
Có học và thực tiễn vẫn hơn

Bài học gỡ len. 

Trời đã vào đông thật rồi. Bằng giờ này năm trước thì HN đã lạnh nhiều lắm. Vậy mà năm nay, khi quyển lịch chỉ còn lại vài tờ, gió mùa đông bắc mới chịu mang cái lạnh về.
Co ro trong chiếc áo phao dày, chợt nhận ra mình còn thiếu chiếc khăn quàng cổ. Đã mua len từ năm ngoái để bảo làm một cái gì đấy cho mình và người thân mà lười. 😀
Lục lại ngăn kéo, túi len vẫn còn đó. Các cuộn len rối lại với nhau. Uh, hóa ra không phải mình lười đan mà mình lười gỡ chúng ra. Mình muốn đan nhiều màu một lúc nên đã tháo mấy cuộn ra để đan gộp. Cũng chính vì thế mà do sơ ý mình đã để chúng rối tung vào với nhau. Đã thử gỡ, mà càng gỡ càng không ra nên bỏ lại đó cả năm trời.
Bình tĩnh một phút. Không vội vàng. Mỗi cuộn len mình mới gỡ ra có 1 đầu. Chúng không bị thắt nút lại mà chỉ vắt qua nhau ở đâu đó. Lần lượt, lần lượt. Kiên trì, kiên trì. Vắt phải, vắt trái. Ok. Giờ mọi thứ đã đâu vào đấy. Từng cuộn len đã được cuộn gọn gàng.
Uh, hóa ra chỉ đơn giản vậy thôi sao. Hiểu được rằng không phải việc rối kia là do bị thắt nút, nhận ra rằng chỉ cần kiên trì thêm một tẹo thôi, thì có phải mình đã có khăn len từ năm ngoài không nhỉ. 😀