Đừng cố giải thích
Đừng cố chứng minh
Đừng cố tìm hiểu tại sao mọi thứ nó lại như vậy hay buông một câu: do duyên
Đón nhận nó khi nó đến
Chấp nhận nó khi nó đi
Thấy nó như là nó đang là. Không khởi lên suy tư, chấp niệm, định nghĩa, giải thích, tìm hiểu dù chỉ đơn giản là tò mò.
Mọi thứ cứ nhẹ nhàng như một làn sương mai. Nắng, uh thì nắng lắm, nhưng trời thì trong veo. Sáng thì sáng lắm, nhưng đơn giản là sáng.
Đã từng hỏi, thế là đúng hay là sai. Nhưng đúng hay sai thì sao? Thế nào là đúng. Thế nào là sai.
Đúng là làm cho mọi thứ tốt hơn theo mong cầu của mình. Sai là làm mọi thứ xấu đi theo mong cầu của mình. Nhưng tốt hơn liệu có tốt hơn? Xấu đi liệu có xấu đi? Vì mong cầu là chấp niệm. Mà chấp niệm chỉ mang tính cá nhân.
Tĩnh lặng mà quan sát nhân sinh. Thấy mọi thứ cứ tuần tự theo cách của nó. Thấy mọi thứ cứ diễn sinh theo cách của nó.
Đưa tay ra hứng một tia nắng, cũng chẳng vì thế nắng bớt chói chang.
Đưa tay ra hứng một giọt mưa, cũng chẳng vì thế mưa bớt lạnh lùng.
Hết nắng là lại mưa thôi mà.
Viết ngắn
Viết ngắn
Chân?
Vạn vậy trên thế gian đều trông như vậy mà không phải vậy. Có những thứ giống hệt nhau mà không hề giống nhau. Có những điều tưởng như rất tốt, hay rất xấu nhưng nhiều khi đi hết đường đời mới hiểu nó mang lại điều gì cho mình trong kiếp người ngắn ngủi này.
Trước mình rất thích giải thích, giống như là mình khám phá hay tìm hiểu ra một điều gì đó, muốn eureka với cả thế giới. Hoặc đôi khi bị hiểu sai về mình, mình rất muốn giải thích là mọi người hiểu vậy không đúng, mình không phải người như vậy, hoặc cảm thấy phiền não, vì sao mình không có ý gì mà lại bị mọi người hiểu như vậy chứ.
Ngay năm đầu đại học, mình đã bị nói rằng, giờ phải hỏi nó có bao nhiêu thằng rồi chứ, trong khi tới ngoài 20 tuổi, lần đầu tiên mới biết cầm tay một người con trai. Sau rồi năm thứ hai đại học, việc mình tham gia quá nhiều hoạt động ngoại khóa, bị bạn bè nghĩ rằng mình đang phấn đấu vào Đảng sớm. Có lẽ yếu điểm của một đứa ham chơi là tự dưng thành nổi trội… Nhiều thứ nữa, nhưng đáng buồn nhất là với người kề vai, sát má với mình. Anh ấy nói rằng: vợ chỉ có tiền và tiền và tiền.
Đàn ông chưa bao giờ là nhu cầu của mình, tính từ thời điểm dậy thì cách đây 23 năm. Hai người đến với nhau vì tình yêu, một tình yêu chân thành, không khoảng cách, không vụ lợi. Nhiều lúc mình cũng không hiểu tình yêu là gì? Tại sao người ta cứ phải giận dỗi hờn ghen, trách móc nhau làm gì cơ chứ. Yêu là chỉ dành những điều tốt đẹp nhất cho nhau. Yêu là khiến mình trở lên tốt đẹp hơn và làm người kia hạnh phúc khi ở bên chứ. Mình không có khái niệm giận dỗi người yêu và cả với chồng cũng vậy. Ghen nữa chứ. Ghen là gì. Chồng mình bảo: vợ không biết ghen. Cảm giác đó là đau lắm nơi lồng ngực, nước mắt trực trào ra mà không thể phải không? Nhưng làm sao phải la hét om tỏi lên, làm sao phải gào thét, cáu giận nhỉ? Mình chưa đủ đáng yêu thì người ta có thể ngắm thêm bông hoa khác thôi. Việc của mình là ngát hương chứ không phải khóc lóc, ủ rũ, điều đó sẽ chỉ thành bông hoa héo úa.
Danh lợi ư? Với mình những thứ đó càng chẳng có gì để bàn. Từ nhỏ, vị trí cán sự lớp hay cầm đầu một hội nhóm nào đó hiển nhiên sẽ có một suất của mình, chẳng cần phải tranh giành hay phấn đấu. Đi học cũng chẳng thua kém ai nên cũng chẳng bận tâm ghen tức hay đố kị với đứa giỏi hơn. Cầm tấm bằng thạc sỹ ra trường, một chân ngon nghẻ trong nhà nước, tương lai sán lạn, thậm chí giáo viên phản biện xin về Viện cũng không về. Vì đơn giản hiểu rằng, chốn quan trường không phải là nơi mình muốn ghé thăm chứ đừng nói dừng chân. Khởi nghiệp hai bàn tay trắng, cũng chưa từng mời ai một cốc cafe nhờ vả. Nhất là khi thấy khách hàng của mình toàn công trình lớn, nhiều người bảo phải có quan hệ lớn lắm, mà thực tế 100% online, chưa tốn 1 chén rượu nào, thậm chí khách phải thiện chí mới nhận làm. Tất cả cuộc hẹn với khách phải sau 9h, sau khi cho con ăn sáng xong. Rồi thi công đang trên đà rực rỡ, nói bỏ là bỏ được luôn, không áy náy.
Tiền ư? Mình sinh ra ở gia đình rất nghèo. Lớn lên bố mẹ làm lụng vất vả có một chút. Chứng kiến sự đổi thay đó, mình hiểu tầm quan trọng của tiền. Nhưng cũng hiểu, nó không phải là yếu tố quyết định trong gia đình. Nhà mình nghèo, bố mẹ vẫn yêu nhau. Khá khá vẫn yêu nhau. Thậm chí, khi nhà mình phải làm lại từ đầu bố mẹ lại càng yêu nhau. Hình như bố mẹ không bao giờ cãi nhau vì tiền. Có điều buồn cười, là ngày đi học đại học, mỗi lần về nhà, không bao giờ xin tiền, mẹ đưa thì cầm, không đưa thì thôi. Không bao giờ bảo thiếu. Thậm chí thiếu cũng không vay mượn. Nhiều anh chàng HN, hay có điều kiện mình đều lánh. Mình không muốn một người không có tiền như mình lại bị đồng tiền đứng ở giữa mối quan hệ hai người. Thậm chí, từ ngày mở công ty, không bao giờ ép doanh số nhân viên. Có tháng bán hàng chậm, nhân viên kêu còn hơn xếp. Mình lại phải đứng ra động viên: chị chưa lo, mọi người lo gì, cứ bình tĩnh mà làm tránh sai sót, vui vẻ với khách mà làm, lần này chưa được, có lần sau. Toàn thấy nhân viên ới sếp phải để ý chuyện tiền nong, cất tiền vào két.
Đó, bảo là không giải thích rồi mà vẫn giải thích. Vậy là mình lại khoe mình là người tốt rồi. Nhưng chỉ là để thấy rằng, mình đã trải qua quá nhiều chuyện, đến người bên cạnh mình còn không hiểu hết được mình thì mình phải bận tâm chuyện gì.
Buông và kệ giống mà không giống. Chúng đều là sẽ không đề cập đến vấn đề đó nữa. Nhưng kệ thì dẹp nó sang một bên, vấn đề vẫn còn đó. Nếu hôm nào tâm trạng không tốt lại suy tư, khởi tâm. Buông là hiểu rõ vấn đề, quy luật nhân quả, những duyên khởi, lẽ vô thường trong đó để không cố bám chấp, hằn học.
Tĩnh lặng và im lặng giống mà không giống. Im lặng là không nói ra miệng. Nhưng tâm thì vẫn đấu tranh, giằng xé, các ý niệm vẫn chạy vòng vòng trong đầu. Tĩnh lặng thì không nói mà cũng không khởi niệm vòng vòng. Mà cái này chỉ người tĩnh lặng mới có thể cảm.
Một mình và cô đơn cũng vậy. Cô đơn là người đó luôn thấy thiếu vắng, trống trải. Có người cô đơn thậm chí cả khi giữa phố thị. Một mình là trạng thái độc lập, không bị cái gì, điều gì, ai, tư tưởng nào ảnh hưởng. Và người có thể một mình là người đầy đủ.
Có một khái niệm, đền đài (chùa) hay cái lồng (nhà tù) trong tâm. Người ấy hạnh phúc khi tìm thấy hạnh phúc nơi chùa trong tâm mình. Nhưng nếu người ấy tự tạo ra một cái lồng, người ấy nhìn có vẻ bình an nhưng người ấy là chấp nhận giới hạn đó, chấp nhận khuân mẫu và số phận.
Nên thật sự từ rất lâu, tôi không phán xét người khác, đặc biệt là nói về người khác. Tôi không có lý do để ngồi túm năm tụm ba. Bàn về công việc, không. Bàn về thời trang, làm đẹp, không. Bàn về người khác, lại càng không. Vì tôi hiểu, mọi thứ như vậy nhưng không phải vậy. Quan trọng là tấm thịnh tình người ta dành cho mình là thế nào. Tôi nói chuyện với mọi người bằng linh cảm chứ không phải bằng ngôn ngữ và hành động là như thế.
Tôi như cơn gió. Tiền bạc, danh lợi, công ty đều không giữ chân nổi. Kể cả gia đình, hay chồng, hay con.
Mỗi người đều sinh ra độc lập, họ có quyền tự sống, tự hạnh phúc, mình không thể đem tiêu chuẩn hạnh phúc của mình cho người khác được. Trong gia đình tôi, mọi người tôn trọng quyết định và lựa chọn của nhau. Nếu ai đã quyết, thì các thành viên còn lại có nhiệm vụ hỗ trợ để quyết định đó được hoàn thiện. Và điều đó là phụng sự như có lần tôi đã nói. Nên chúng tôi đều vui vẻ và không hề coi đó là áp lực. Nhưng kì diệu là phép màu thì lại luôn đến khi mọi thứ được đồng thuận và cùng ước nguyện.
Có một bí mật rất lớn, tôi mới khám phá ra nó hơn 2 năm nay, đó là: việc của bạn là hãy vui vẻ thực hiện một điều gì đó, thật sự vui vẻ và hạnh phúc thì kết quả của nó sẽ xảy đến tự nhiên như một phép màu, hơn cả mong đợi.
Nên bạn thấy đó, tôi không hề có áp lực, có căng thẳng, hay có khái niệm phải cố gắng một điều gì đó để nó được hoàn thành. Gieo hạt là do duyên, nảy mầm cũng do duyên. Một vài ý niệm của cái đầu óc nhỏ bé, thích mơ mộng bay bổng này thì có thể làm được gì cơ chứ.
Bee của tôi giờ đã đặt chân lên đất Ấn. Thương hay xót hay nhớ nhung đều là tham ái. Mong con tốt hơn, được nọ được kia là tham danh. Lần đi này dù ngắn hay dài với con là một trải nghiệm. Với ba mẹ, ông bà, cả em Cò nữa cũng đều để lại một trải nghiệm riêng. Trải nghiệm đó có giúp mỗi cá nhân vững tâm, bình thản bước tiếp trong cõi đời này không đó mới là điều quan trọng trong tâm mình cần tự chiêm nghiệm.
31-03
3103 – Xuân mà, lộc trên cành bung xanh, bằng lăng đơm lá đỏ. Nắng đã bắt đầu nhảy nhót trên những giọt sương mỗi sớm mai.
Vậy mà lại là tháng kết thúc và ngã rẽ của nhiều thứ.
Kết thúc khóa dạy vẽ đầu tiên và lần đầu tiên trong đời làm thầy. Đã chuẩn bị xong nơi làm xưởng vẽ cho mình nhưng lại tần ngần bước tiếp. Ta không muốn nhốt mình trên khung toan hay không muốn những giọt màu bất giác ngưng lại trên bút. Sẽ nhớ lắm mỗi chiều thứ 7, tiếng tụi nhỏ ríu ran: cô ơi, cô ơi, con con… Rồi chúng cùng trầm trồ: đẹp quá cô ơi, đẹp quá con thích…
Nhận kết quả visa và đặt xong vé máy bay cho con. Suốt 10 năm trời, từ khi nó chưa sinh, đã mong tới ngày đưa nó đi học. Mà giờ mọi việc hoàn thành lại thấy bùi ngùi. Quãng đường phía trước nó sẽ phải tự bước. Bản thân mình cũng không còn ai rủ đi ăn chè, ăn vặt mỗi chiều. Ngày sinh nó, ba nó bảo: may nhá, sinh con gái em có người chơi gấu bông cùng rồi.
Tạm biệt một người bạn. Một người đã cho mình những động lực để tìm về với chính mình. Cho mình nhớ lại những hồi ức thẳm sâu nơi tiềm thức. Cuộc chia ly không một lời tạm biệt. Lời từ tạ cũng không kịp chúc nhau hạnh phúc bình an nhé. Chẳng biết trái đất tròn có thể gặp lại. Chỉ biết lời hẹn buông lửng để khiến nhau khỏi đau lòng.
Con đường hành đạo, không còn bước ồn ào nữa. Những mất mát, những cuộc chia ly giúp lắng sâu và ta bước chậm hơn, bình lặng hơn.
Có chăng nên thế thì tốt hơn vì như vậy ta mới có thể tịch mịch mà lắng nghe thấu tỏ tâm tư mình.
Cuối tháng, trăng sao rủ nhau trốn đâu mất. Gió thổi vi vu qua cửa sổ mà bụi bay vào mắt.
Gia đình ?
Sinh con rồi mới sinh cha
Sinh cháu trong nhà rồi mới sinh ông
Nếu ai hiểu được, mỗi một mối quan hệ nảy sinh giúp chúng ta hoàn thiện mình hơn, giúp chúng ta làm tốt và làm tròn cái mối quan hệ mà chúng ta chưa làm được trong tiền kiếp, để rồi kiếp này khi làm trọn, mình sẽ nhẹ bước khi sang thế giới bên kia hoặc đi tiếp trên hành trình của mình.
Từ nhỏ, tôi đọc báo Hạnh phúc gia đình trước khi đọc báo Hoa học trò. Cuộc sống gia đình tôi khá êm ấm, nhưng tôi lại đọc được khá nhiều cảnh phức tạp và mối quan hệ phức tạp trên những trang báo. Chẳng hiểu sao từ nhỏ, tôi đã ý thức được vai trò của người phụ nữ trong gia đình nhưng lại cũng ý thức điểm mạnh, điểm yếu của bản thân.
Bạn là ai là do chính bạn muốn. Dù là bên cạnh cũng có những cái thuộc về bản tính khó rời mà tôi tự biết phải sửa dần dần. Nữ công gia chánh là việc tôi hoàn thiện hàng đầu. Tiếp đó là tôi học cách tự độc lập, không phải vì tôi thích độc lập mà tôi muốn người đàn ông của mình cảm thấy tôi vừa có thể là chỗ dựa cho anh ấy trong sự nghiệp, cũng vừa có thể yên tâm về tôi nếu phải đi xa. Bên cạnh thì độ lãng xẹt của tôi cũng không thua bất cứ đứa con gái khối C nào. Chàng của tôi có thể tự hào về tôi cũng như được đưa lên mây xanh với trăng sao mây gió của tôi.
Ngày học cao học, các anh trong lớp bảo, em chỉ phù hợp làm người yêu thôi, làm vợ thì chưa. Ngây thơ hỏi lại tại sao, thì được trả lời: em giỏi, hiếu thắng cộng với quá độc lập khiến người đàn ông cảm thấy mất vai trò người đàn ông của mình. Hic. Lần thứ hai ý thức về chữ “giỏi”. Lần thứ nhất vì chữ “giỏi” đó, vì vai trò lúc nào cũng ở vị trí leader nên thậm chí đã không đi xa hơn với một người bạn tôi rất quý vì tôi sợ tôi sẽ chỉ đem lại phiền não cho cậu ấy.
Hai mối tình đi qua mà chỉ mới dẫn tôi về nhà thôi, các chàng đã bị bố mẹ ngăn cản. Tự xét thấy mình ngoan ngoãn, gia giáo, vâng dạ vậy rồi mà bị từ chối vậy tôi cũng thấy tức lắm. Rõ là ai nhìn thấy tôi cũng là người phụ nữ hiện đại mà không thể thấy một phụ nữ thuần cổ hủ chính hiệu của tôi. Uhm uhm. Và phải nói là tôi vui sướng thế nào khi năm 27 tuổi anh cùng công ty nói tôi sẽ có người cầm được cương mình. Đó là một người tôi đã Thất Sát rồi cậu ta Liêm Trinh Thiên Tướng, trị được tôi.
Ngày người ấy xuất hiện đúng theo kiểu phim Hàn thời hiện đại. Lời tỏ tình cũng hiện đại luôn: yêu đi mà còn cưới, 27 tuổi rồi đấy. Gật gật.
Chúng tôi bước vào mối quan hệ gia đình như vậy đấy.
Với tất cả những chuẩn bị về mặt tâm lý và kiến thức gia đình thì mọi thứ đều là lý thuyết khi sống chung hết. Những cảnh như vẽ ngày con gái của tôi đều tan theo giấc mộng khi mà có sự vênh nhau về gu ăn uống, gu thẩm mỹ, nhân sinh quan, vùng miền… Phải nói là lúc đầu tôi đã thất vọng thế nào. Ai càng xây ước vọng thì càng dễ thất vọng thế đấy. Sau thì tôi cố làm anh ấy hài lòng. Tôi thay đổi mọi thứ để làm hài lòng chồng mình. Tôi để ý từng nét mặt hay từng cái mỉm cười của anh ấy. Không biết là tôi mong muốn anh ấy vui thật hay là thỏa mãn sự hiếu thắng của mình là đã làm được.
Trong tôi có hai con người. Một con người của gia đình. Nhưng con người còn lại là của tự do. Tôi muốn được như con chim kia, tung cánh trên bầu trời tự do. Nhưng loài chim nào thì cũng cần một cái tổ và cái tổ an toàn. Chính vì thế tôi không bao giờ đánh đổi một bầu trời tự do lấy một tổ ấm cả. Mặt khác, tổ ấm là nơi tôi đã dày công gây dựng. Chừng nào tất cả các thành viên trong gia đình chưa thật sự phúc lạc trong đó, chừng đó người xây tổ như tôi chưa hoàn thành trách nhiệm, và nếu có ra đi tìm một mảnh đất khác, tôi lại vẫn sẽ lặp lại sự chưa hoàn thiện đó mà thôi.
Sau khi hiểu rõ được mình thì tôi cũng nhận ra các thành viên trong gia đình tôi cần gì. Họ cũng giống như tôi, họ cần một nơi để quay về nhưng bên ngoài kia là bầu trời tự do của họ. Họ không thể bay theo cái quỹ đạo mà tôi vạch ra. Họ cần có con đường riêng của mình. Và tôi cũng cho phép mình tung cánh trên bầu trời của mình với thơ, ca, nhạc, họa và cả một chút cảm xúc không tên nào đó.
Family: father and mother i love you. Đúng là như vậy đó. Gia đình cấu thành bởi những cá nhân và hoàn thiện bởi các yếu tố hòa hợp. Tại đó mỗi cá nhân vì nhau nhưng lại cũng tôn trọng nhau. Yêu thương thôi là không đủ, cần những hy sinh và sẻ chia. Ở đó, cái tôi là cái sẽ bộc lộ rõ nhất, và cũng là nơi rèn cái tôi rõ nhất.
Đức Phật đã dạy rất nhiều về cái tôi và cái của tôi. Mọi người chỉ sinh đau khổ và phiền não khi lúc nào cũng khăng khăng cái tôi, cái của tôi, dẫn đến không tha thứ hay nói rằng không chấp nhận nửa kia như vậy.
Tôi có cơ hội học và làm việc với nhiều nam giới. Tôi biết điểm yếu của họ là dễ sa vào quan hệ nam nữ. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi cũng không thể không sốc khi mình rơi vào tình trạng đó. Nhiều người nói rằng không thể chấp nhận được, nhiều người nói rằng đã đi cho đi luôn, nhiều người nói rằng không còn yêu thì thôi. Nhưng họ không hiểu, họ đang coi nửa kia của mình là vật sở hữu nên muốn chiếm hữu, thứ hai họ không hiểu tình yêu thông thường của họ đã chết ở cái ngày họ cưới nhau rồi, làm gì còn yêu và thậm chí cái việc người kia yêu ai đó ở ngoài thì cũng chỉ được dăm bữa thôi, càng cấm, càng lén lút càng thắm, nhưng được thời gian thôi.
Có thể ai đó sẽ nói rằng, sao tôi lại chịu như vậy. Nhưng việc gìn giữ gia đình giống như chăm một vườn cây, không thể năm nào cũng ra quả ngọt, cũng không thể bỏ mặc không tưới tắm, càng không thể vì mấy con sâu mà chặt bỏ cả vườn. Việc của ta là thuận tự nhiên, chấp nhận cả trái ngọt và trái sâu muỗng, chấp nhận mùa lá xanh, mùa lá rụng và có thể chấp nhận cả mùa mất trắng để đợi mùa sau lãi quả trĩu cành. Trời xanh vốn dĩ vẫn xanh vì nó cứ lặng lẽ ngắm gió mây đến rồi đi, nắng hay mưa là chuyện của nhân gian.
Bên cạnh tình cảm thì tiền bạc cũng là vấn đề cần đem ra để bàn. Tiền không phải tất cả, nhưng giữa thủ đô phồn hoa đô hội này, mọi thứ đều cần tới tiền. Nếu là 100 năm về trước, hay là vùng quê cách đây 100km, thì tiền chỉ cần 7 con số. Nhưng chấp nhận ở 1 trong 10 thủ đô đắt nhất thế giới thì con số đó là 8 thậm chí 9 chữ số. Và việc tu với tiền trong gia đình đó cũng là một điều cần hoàn hiện. Số thì hữu hạn, nhu cầu thì vô hạn. Không thể đem cái hữu hạn để lấp đầy cái vô hạn. Nhưng cũng không thể thay đổi cái hữu hạn khi bước chân vào cuộc sống gia đình. Vẫn xin nhắc lại, yêu thương thôi là không đủ, cần chút hy sinh và chia sẻ vì nhau. Và người nào có khả năng kiếm tiền hơn thì hoan hỉ với khả năng của mình, không đem nó ra lên mặt, so bì. Người nào kém hơn thì không vì thế tự ái, hay dễ vì nó mà tổn thương. Xét cho cùng, ai cũng vì muốn gia đình trở nên tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn mà cố gắng hơn một chút.
11 năm, không dài, cũng không ngắn. Nhiều bạn bè tôi chia tay ở năm 12,13 thậm chí sống với nhau lâu hơn vẫn đôi đường. Tôi không nghĩ về ngày đó, cũng không khẳng định ngày mai một cách quả quyết thách thức. Chỉ biết rằng, nếu mỗi người vì người kia một chút, yêu thương nhau một chút thì cuộc sống này đẹp biết bao.
Chúng ta tu hành không phải chỉ để bản thân mình giải thoát mà còn là điểm tựa để những người thân nhất của mình được an lành và hạnh phúc. Tôi cứ trêu: kiểu gì tôi không tới được Phật thì cũng thuộc hàng Bồ Tát vì tôi đã và đang phụng sự cho những vị Phật sắp thành trong gia đình tôi.
Khi chúng ta hiểu được rằng chúng ta không chỉ sống vì nhau mà tự chúng ta đang hạnh phúc vì được phụng sự người kia trong gia đình của mình, thì lúc đó không chỉ bạn hạnh phúc mà niềm hạnh phúc đó cũng được chia sẻ và nhân lên trong gia đình bạn.
Người yêu và Tình yêu
Tỉnh dậy ở nơi tràn ngập tiếng chim ca ríu ran. Những tiếng hót gọi chào ngày mới. Những tiếng hót gọi những hạt mầm trỗi dậy. Những tiếng hót gọi tình yêu trong trái tim hé mở. Thả lỏng cơ thể, thả lỏng tâm trí để đón nhận những tiếng chim ca, những tiếng lách tách trên mái lá, những mùi ngai ngái của đất trời.
Tất cả đang xoa dịu ngọn lửa khó chịu đang bùng lên thiêu đốt tâm can của kẻ hành khất đang lạc đường. Nhưng tình yêu vốn là thứ nhiệm màu và thanh mát, nó sẵn sàng bỏng rát để rồi được giúp bạn tắm mát và xoa dịu.
Nếu bạn là người yêu bạn sẽ là cái ta đang yêu. Lúc đó sẽ tồn tại chủ thể và khách thể. Lúc đó tự có ranh giới của chúng và bạn sẽ chỉ cảm nhận được một chiều. Bạn yêu bông hoa, bạn yêu tiếng chim ca, bạn yêu nắng, bạn yêu mưa, bạn yêu gió… Bạn vẫn là bạn. Hoa hay chim hay nắng gió mây trời vẫn là nó. Bạn sẽ yêu theo cách của bạn. Cách của bạn có sự phân biệt. Cách của bạn có tính. Cách của bạn có điều kiện. Giống như bao người, người thì yêu loài hoa này, người thì yêu loài chim này, người thì yêu nắng to, người thì yêu nắng nhẹ, người thì yêu mưa rào, người thì yêu mưa bất chợt….
Nếu bạn là người yêu, bạn sẽ chỉ đón nhận đối tượng yêu theo cách của bạn, cảm nó theo cách của bạn, … Và thực sự bạn không có được nó. Bạn chỉ có cách nhìn nó theo cái lăng kính của bạn. Bạn tưởng bạn đã yêu. Bạn tưởng bạn đã say đắm, nhưng không phải. Đó chỉ là đối tượng đó đang thỏa mãn những gì tâm trí bạn đã xây dựng lên. Đến một ngày, đối tượng đó không còn như trong tâm trí bạn hình dung: hoa đến ngày héo, chim bắt đầu ngừng ca, nắng bắt đầu gắt, mưa bắt đầu dầm dề… Thì bạn bắt đầu chán nản. Bạn thất vọng. Bạn sẽ nảy sinh tâm ghét bỏ hoặc bạn sẽ nảy sinh tâm si, đi tìm kiếm đối tượng khác thay thế.
Đối tượng yêu hay người được yêu vốn dĩ là vô thường trong cái vũ trụ vô thường này. Cái khách thể này mãi mãi là khách thể. Bạn sẽ chỉ thấy, chỉ biết, chỉ sờ, hay chạm được vào cái vỏ hữu hình bên ngoài. Khi cái sắc tướng đó biến mất đi thì đó là lúc mọi thứ biến mất. Và bạn là người yêu thì người yêu cũng biến mất. Bạn ngập tràn trong đau khổ, thất vọng và cả hận thù – sự hận thù về điều không đạt được, không thể đạt được, sự hận thù không phải chỉ dành cho đối tượng mà cả cho chính bạn vì bạn hận mình đã bỏ lỡ.
Tôi đang thấy mình hòa với đất trời, với tiếng chim đang ca líu lo ngoài kia, với những ồn ào của những người bạn bên cạnh.
Khi bạn là tình yêu. Bạn là chính những gì bạn đang ở bên. Dù là một bông hoa dại bạn cũng cảm thấy nó đang nói chuyện với mình. Dù là một kiến nhỏ hối hả tìm đường về tổ bạn cũng thấy nó đang hỏi mình chỗ về. Dù là mưa hay nắng, bạn cũng thấy mình là thế. Lúc này, bạn không thấy bằng mắt, bạn không nghe bằng tai, bạn không ngửi bằng mũi, bạn không cảm bằng tay, bạn đã thấy, đã nghe, đã ngửi bằng một giác quan khác và nó chạm vào miền vô thức của bạn.
Khi bạn là tình yêu, không tồn tại chủ thể và khách thể yêu. Lúc này hai đối tượng là một. Có một sự thông linh giữa hai đối tượng. Họ cảm nhau, họ biết nhau, và họ hiểu nhau dù không cần phải nói gì hay bất kì một dấu hiệu gì. Cũng chính vì thế giữa họ không có khái niệm ngôn ngữ, hoặc nếu dùng ngôn ngữ không có rào cản về mặt ngôn từ. Ngôn từ được tự do. Nhưng là những chánh ngữ thân thiện, những chánh ngữ làm khơi dậy niềm tin yêu. Loài người có ngôn ngữ để giao tiếp nhưng ngôn từ lại là rào cản. Hãy xem cách một con cún thể hiện tình yêu của mình, nó sẽ chúi chúi cái mũi nhỏ xinh cọ cọ vào cái mũi của bạn. Hình ảnh đó đẹp và đáng yêu chứ không thể quy kết đó là dục vọng.
Khi bạn là tình yêu, cũng không tồn tại bạn và một đối tượng cụ thể nào đó. Nếu bạn đã là tình yêu thì bất kể cái gì, vật gì, con gì, …đều trở thành tình yêu trong chính cái tình yêu của bạn. Vì đơn giản lúc này không có sự phân biệt trong tâm trí bạn, không có điều kiện trong tư duy của bạn. Không có cách của bạn. Không có cái gì thuộc về cá nhân bạn. Bạn là toàn thể và toàn thể là bạn. Bạn bung mình khoe sắc như bất kể bông hoa nào kia không ngại ngần giấu đi bộ phận sinh dục của mình. Bạn không cần phải trở nên bí hiểm. Bạn không cần phải trở nên đẹp đẽ. Bạn như thế nào bạn chính là như thế. Bạn đẹp bạn nói bạn đẹp. Bạn xấu bạn nói bạn xấu. Bạn không có cái gì của riêng mình. Người khác k tò mò về bạn, vạn vật không tò mò vì bạn. Vì bạn đã bung cách cửa tâm hồn để cho tất cả có thể chạm. Tuy nhiên, nếu người có bản ngã sẽ không chạm được vào linh bạn chứ không phải việc bạn cho phép hay không cho phép ai đó chạm vào.
Khi bạn là tình yêu. Bạn và đối tượng yêu là một nên không có một khoảng cách nào giữa hai đối tượng này. Bạn tự do trong chính tình yêu của mình. Tâm trí bạn được tự to, cảm xúc của bạn được tự do, bản ngã của bạn được tự do. Không còn phân biệt trước sau, không còn phân biệt cho nhận, không còn phân biệt được mất, hơn thua. Nếu bản có thể quan sát, bạn sẽ thấy bản ngã như một chiếc lồng nhốt mình vào trong đó. Nếu bạn tiếp xúc với ai đó có bản ngã thì bạn sẽ nhận ngay ra và gọi đó là cá tính của họ. Những bản ngã này tạo ra tính hiện hữu nhưng cũng tạo ra một trường năng lượng vô hình quanh cá thể đó. Nó chính là rào cản ngăn trở tình yêu được sống và bung hoa trong tâm hồn bạn.
Khi bạn là tình yêu, không có đối tượng được yêu nên không có hình thái và sắc tướng để yêu. Một bông hoa vẫn nở trên cành, bạn trân trọng cả đến phút giây nó héo úa, những cánh mỏng tang rơi xuống đất và bạn đem chôn rồi viết tặng nó vài câu thơ tạm biệt.
Khi bạn là tình yêu, bạn cũng nhận lại được tình yêu của vạn vật và những bông hoa trong vườn hoa tâm hồn bạn rạng nở. Khuân mặt, sắc tướng, ánh mắt bạn trở nên đẹp đẽ như một loài hoa vậy.
Nếu lấy tình yêu nam nữ ra làm ví dụ cho bạn hình dung thì cái người mới bắt đầu yêu sẽ là tình yêu. Lúc đó người nam, hay người nữ đều đẹp rạng ngời như vậy. Nhưng lâu dần, tình yêu của họ biến thành mối quan hệ yêu, hình thành nên người yêu và người được yêu. Khi đó tất cả mọi thứ thuộc về tình yêu biến mất. Chúng ta sẽ thấy 100 mối quan hệ yêu thì giống nhau cả 100.
Những người có thể duy trì tình yêu thực sự bên trong mình thì họ không còn trong một mối quan hệ nữa cả. Không có nam, không có nữ. Chỉ có họ và tất cả thế giới, vạn vật và chúng sinh. “Đa tình thị Phật tâm” là như vậy đó. Bạn có thể yêu và rung cảm với toàn bộ. Bạn có thể khóc, có thể cười với toàn bộ.
Khi tôi bước đi trên những mỏm đá, bàn chân tôi yêu cả mỏm đá và cây cỏ xung quanh. Bàn chân giẫm rất nhẹ lên đá, nhưng cũng vì tình yêu mà nó hoàn toàn không giẫm lên ngọn cỏ nào. Khi tôi căn nhà của mình, tôi sẽ giúp nó trở nên gọn gàng và sạch sẽ khỏi bụi bặm. Nhưng không phải vì sạch sẽ mà tôi giết những con kiến đang làm tổ ở góc nhà. Vì tôi có tình yêu với loài kiến nên tôi nhẹ nhàng nói chuyện với chúng và sau đó chúng sẽ lui tổ vào sâu hơn. Không phải sự từ bi bắt nguồn từ sự thương xót. Sự thương xót là bản ngã vì phân biệt thế này là khổ thế kia là không khổ. Sự từ bi bắt nguồn từ tình yêu đồng cảm với chúng sinh. Một tình yêu có niềm yêu, có biết ơn, có trân trọng có trí tuệ.
Nhưng tình yêu không có nghĩa là đồng hóa mình với toàn bộ. Nếu bạn đồng hóa, bạn sẽ chết ngay khi cánh hoa vừa tàn. Bạn vẫn yêu nhưng bạn là bạn. Bạn là linh hồn của bạn. Bạn chạm vào, hòa vào, ca múa cùng vũ điệu với nhân gian để tạo ra thứ ánh sáng, vũ khúc, hay vô vàn những bông hoa đẹp đẽ. Nhưng bạn vẫn là chính bạn khi mọi thứ ra đi. Bạn hiểu được sự vô thường của vạn vật. Nhưng tình yêu trong bạn là cái thường hằng để có thể thường hằng với vạn vật.
Ánh sáng đã lên sáng tỏ những phiến lá. Sau cơn mưa đêm, những búp xanh trở nên biếc sáng. Những tiếng chim vẫn rộn ràng hót. Chim hót đâu phải vì có người nghe, hoa nở đâu phải vì có người ngắm. Tình yêu trong trái tim của mỗi người cần tự vun trồng để có thể tự do bung nở với nhân gian đâu cần điều kiện.
Giây phút đó bạn hiểu được thế nào là hạnh phúc thực sự.
💖
Việc trước tiên hãy mở to mắt bạn ra và ngắm nhìn xung quanh. Mở to tai bạn ra và nghe xung quanh. Bạn hãy nhìn những gì bạn cho là đẹp. Bạn hãy nghe những gì bạn cho là hay. Đúng là mới đầu sẽ là rung cảm theo phân biệt như vậy. Rồi quay lại bạn lắng nghe sự rung cảm của mình với cái mà bạn yêu đó.
Sau đó bạn đem cái rung cảm đó đem rung cảm với cả những thứ bạn tưởng chừng như không yêu và không thích. Rồi dần dần, sự rung cảm đó sẽ bắt sóng được những rung cảm tồn tại bên trong của đối tượng khác.
Khi bạn rung cảm với nhiều hơn, với bất cứ thứ gì bạn chạm là lúc đó tình yêu thực sự trong bạn bắt đầu nảy sinh.
Tình yêu giúp bạn phá tan mọi bản ngã và rào cảm của bạn với vạn vật vì tình yêu trong bạn rung cảm với vạn vật nên giữa bạn và vạn vật có sự kết nối.
Một thiền sư trí tuệ, thông tuệ mọi thứ, nếu thiếu vắng tình yêu vẫn khiến cho người khác cảm thấy khó gần và dường như họ e dè và ngại tiếp xúc.
Một thiền sư tràn đầy tình yêu thương, họ căn bản là không còn bản ngã nên người khác thấy họ không hề có rào cản với mình. Người khác cảm thấy gần gũi, ấm áp, và người khác muốn ở bên, muốn ở gần.
Bạn biết không. Cái tình yêu kì diệu đó lại bắt đầu xóa tan đi những rào cản bản ngã trong người đối diện. Họ tự nhiên chào hỏi, cười nói với bạn, họ tự nhiên đưa tay ra mời bạn một điệu nhảy lambada.
Nên con đường của Phật không phải chỉ là loại bỏ bản ngã của chính mình mà còn là phát triển tình yêu thương vô bờ bến trong trái tim bạn. Khi tình yêu đó đủ lớn, tới đâu bạn cũng là ánh sáng, là bông hoa rạng đẹp nên nơi đó, vùng đất đó và chính tình yêu đó ở bậc giác ngộ giúp người khác chuyển hóa và giác ngộ theo chứ không đơn giản chỉ là cung cấp một thông tin ngôn ngữ.
💖
Chú sâu nhỏ này đang tạo cho mình một cái kén đẹp tuyệt vời nè. Nhưng nếu vì cái kén quá đẹp, con sâu giữ lại cái kén, thì mãi mãi sâu là sâu, thậm chí chết trong cái kén sâu đó. Dù là cái kén đẹp đẽ, nó vẫn chỉ là cái kén, là cái vỏ bên ngoài.
Bạn có sẵn sàng phá tan cái kén đẹp đẽ này để tung cánh làm một con bướm tự do?
Tình yêu thật
Bạn đau khổ quá rồi. Bạn đã khóc. Những giọt nước mắt đã rơi xuống. Thực ra đó không phải là giọt nước mắt của sự đau đớn. Đó là giọt nước mắt của sự đầu hàng. Bạn thua. Bạn công nhận mình đã thua. Vì bạn không biết làm thế nào để có TÌNH YÊU THẬT.
Tình yêu giả
Lá và Hồ
Câu chuyện của Lá và Hồ
Xưa thật xưa, Hồ có đó tự bao giờ, và Lá cũng có đó tự bao giờ. Lá ngày ngày soi bóng bên Hồ và Hồ cũng lặng lẽ ngắm nhìn Lá. Rồi một ngày Lá hỏi Hồ:
– người có yêu ta không?
– yêu thì sao và không yêu thì sao?
– yêu thì người sẽ nhớ ta.
– nhớ thì sao và không nhớ thì sao?
– nhớ thì người sẽ muốn gặp ta.
– gặp thì sao và không gặp thì sao?
– gặp thì người sẽ nói chuyện với ta.
– nói thì sao và không nói thì sao?
– nói thì người sẽ hiểu ta.
– hiểu thì sao và không hiểu thì sao?
– hiểu thì để biết ta thuộc về nhau.
Lúc này, Hồ mới dừng lại và nhẹ nhàng:
– Nếu thuộc về nhau, Lá có còn là Lá, Hồ có còn là Hồ?
Lá không nói gì. Hồ tiếp:
– Không yêu thì đâu có nghĩa không nhớ – ai là người chúng ta thấy đầu tiên mỗi sớm mai. Không nhớ đâu có nghĩa không gặp – ngày nào ta cũng thấy ta trong người và người cũng thấy người trong ta. Không gặp đâu có nghĩa không nói – gió vẫn hát trên lá, cá vẫn ca trong hồ, chúng ta vẫn nghe thấy nhau. Không nói đâu có nghĩa không hiểu – hồ vẫn đó lặng lẽ, lá vẫn đó hết vàng lại xanh…
Một làn gió thoảng qua nghe được câu chuyện giữa Lá và Hồ, nó khẽ đưa mạnh một cái, Lá chạm vào mặt Hồ, Lá ướt, và Hồ gợn sóng. Lúc này Lá không thấy mình trong Hồ. Nó chợt khóc. Những giọt nước trên Lá lại rớt trở lại mặt hồ. Từng vòng nhỏ, nhẹ nhàng lan tỏa dần xa, rồi mặt hồ lại tĩnh lặng. Lá lại thấy mình ở trong Hồ.
Từ đó, Lá và Hồ lại tĩnh lặng ở bên nhau. Đôi lúc chúng rì rầm kể nhau nghe câu chuyện của gió, của nắng của mây trời. Đôi lúc chúng ngủ yên, lặng lẽ soi bóng cho nhau như ngàn năm nay vẫn thế.
Cũ
Khi bạn nói về mùa đông
Mùa đông đã cũ
Khi bạn nói về mùa xuân
Mùa xuân đã cũ
Khi bạn nói về mùa hè
Mùa hè đã cũ
Khi bạn nói về mùa thu
Mùa thu đã cũ
🍁🍁🍁
Đừng ngẩn ngơ xao xuyến với một sắc tím mong manh.
Đừng buồn lòng nuối tiếc tiễn đưa chiếc lá cuối cùng.
Đừng vui mừng khi thấy lộc non đang đâm nhú.
Tình yêu là gì
Sớm mai, Hà nội những hạt sương nhẹ bay, giăng ngang trắng trời, đúng tiết xuân miền Bắc. Những tia sáng le lói đầu tiên chiếu qua ô cửa sổ, tưởng sẽ có mặt trời lên đỏ cam sau ngôi nhà xanh dương ở ngã tư bên kia mà lại không có. Màn sương mỏng tang phủ lấy tòa nhà, chìm ảo như cõi mơ trong ánh sáng lờ mờ.
Dậy sớm một chút, chuẩn bị đồ ăn cho con gái, tọa thiền một chút với Om music, ngồi đàn một chút tuy những ngón tay còn cứng, nhưng tâm hồn thì đã thả lỏng. Mênh mang tiếng đàn với tiết lạnh man mác, với làn sương bảng lảng ngoài giàn lan. Tâm hồn nghệ sỹ, chẳng thể khỏi rung cảm trước vẻ đẹp của tự nhiên.
Một người bạn hỏi, có phải cậu đang yêu không, chỉ có yêu mới có thể viết lên những ngôn từ như vậy. 😎😎 Uhm, yêu mà, lúc nào cũng thấy tràn ngập tình yêu trong tâm hồn nhỏ bé này. Một ngọn cỏ khẽ rung trước gió, gió thổi nhẹ nhàng qua làm rung rinh những hạt sương mai. Rồi cơn gió lại thổi tới mặt hồ, đọng trên làn nước đang yên bình. Vài chiếc lá đang thả trôi trên mặt nước khẽ xoay xoay nhẹ, tạo ra những gợn sóng vòng tròn lan tỏa. Những con sóng nhỏ đan xen vào nhau, xoay vòng quanh lá, êm du theo gió như một bức tranh đầy sống động, chân thực làm lay động lòng người.
Trong mỗi con người, dùng từ đúng là đều có một tình yêu thường hằng. Nếu không có tình yêu, chúng ta sẽ chẳng yêu, chẳng giận, chẳng hờn, chẳng cố gắng, chẳng trắc ẩn thậm chí chẳng tàn nhẫn được như vậy. Chỉ là mỗi người, nâng niu tình yêu theo một khía cạnh nào đó. Người thì dồn tình yêu cho tiền, cho công việc. Người thì dồn tình yêu cho cộng đồng, cho xã hội. Người thì dồn tình yêu cho cây trái, muông thú. Người thì dồn tình yêu cho một cá thể.
Những tình yêu có đối tượng, có điều kiện đấy cũng là một cách yêu. Nhưng giống như bạn đang ở trong một căn phòng chặt hẹp. Không muốn nói, nó giống như một nhà tù bó buộc bạn ở đó. Khi yêu, bạn thấy thứ mình yêu trở nên đẹp đẽ vô cùng, bạn say mê, làm việc, cống hiến, đòi hỏi, tương tác… với đối tượng được yêu và làm dày thêm các điều kiện yêu. Để rồi tất cả như một thứ kháng sinh, càng uống càng miễn nhiễm. Không biết thế nào là đủ, không biết tới đâu thì dừng.
Đối tượng, điều kiện… những thứ đó ngoài bạn và bạn không làm chủ nó. Nó chỉ khiến bạn phải có bao nhiêu vốn liếng trong người đem ra xây đắp nên chúng mà thôi. Rồi đến một ngày bạn mệt nhoài với những con số, những bản hợp đồng, những kì nghỉ xa hoa, nhưng cuộc gặp gỡ chỉ nói về công việc, tiền, mối quan hệ. Thậm chí cả cá thể bạn cho là tình yêu mà nhân gian gọi là tình yêu nam nữ cũng khiến bạn mệt mỏi. Người ấy không giống như ngày xưa, người ấy không làm cái này cái kia cho bạn…
Bạn bước dọc theo con phố dài, dừng chân bên một quán nhỏ, tám vài ba câu chuyện không đầu không cuối với những người lạ. Giây phút đó, bạn thấy mình được sống, được yêu. Những ánh mắt xa lạ mà thật gần, quen thuộc. Họ dành cả ánh mắt cho những câu chuyện vô sự, không chút đắn đo, tư lự, không chút tính toán, mưu toan… Chiếc lá bàng cuối cùng còn sót lại, vô tình gió thoảng, khẽ bứt cuống, lìa cành, xoay mòng mòng rồi đậu bên cạnh chén trà nóng.
Tình yêu, một điều kì diệu, vô hình mà hữu hình. Vì nó chứa chan trong khắp nơi. Không phải chỉ nơi nào có tiếng cười, nơi nào có hoa nở, nơi đó mới có tình yêu. Xòe tay ra, chạm vào những hạt sương bay, một tình yêu nhỏ bé đậu lại trên những ngón tay. Nơi góc khuất, tối tăm, những chú chuột đang lích chích gặm nhấm món đồ cũ. Trong tán lá cây, những kén sâu đang cuốn mình chờ một ngày nắng bung lên ngàn chú bướm. Trên mặt đất, ngàn hạt mầm đang ấp ủ để bung mầm. Trên cành cây già cỗi, những mắt cây đang thì thầm với giọt sương để ngày mai hé lộc.
Tình yêu trong từng tế bào li ti bạn đã nghe và đã cảm. Chúng vẫn ngày ngày đều đặn phân chia và sinh sôi, thay mới. Những rung cảm của tình yêu ngay trong bạn mà thôi. Đâu cần một ánh mắt chứa chan niềm tin, một nụ cười rạng rỡ, chỉ cần một ánh mắt nhìn nhau trọn vẹn, một nụ cười mỉm hay một cái gật đầu rất khẽ dành cho người khác là thấy đủ tình yêu tồn tại.
Mình yêu nhau, yêu nhau bình yên thôi.
Mình ngắm gió mây với đất trời
Để những ước mơ tự do bay xa mãi
Tay nắm tay về muôn nơi
😍😍😍 Thế giới muôn ngàn hạt mầm tình yêu. Chúc cho những hạt mầm bung chồi sau nắng xuân.