Gia đình

Vì cặp đôi Song Song, mà lần đầu tiên mình chủ động tìm phim Hàn để xem – Hậu duệ Mặt trời. Phần ngôn tình của các cặp đôi trong đó so với Tiên kiếm thì còn kém xa vài phần, nhưng phần phải đối diện và đấu tranh để giành giật giữa sự sống và cái chết, giữa cái thiện và cái ác, giữa chiến tranh và hòa bình,.. đặc biệt giữa hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc của cộng đồng khiến người xem không khỏi xúc động.

Không biết từ bao giờ, lâu lắm rồi, mới có cảm giác, mở cửa một căn phòng mà bên trong tối om. Cảm giác lúc đó ùa về, như chính bản thân còn đang xem những pha gay cấn và đầy lãng mạn trên bộ phim. Sợ hãi, trống vắng, đơn độc và lo lắng một cách vô định như thể không hiểu chuyện gì đang và sẽ xảy ra.

Một gia đình nhỏ, mà con lớn học trường thiền, ba và mẹ thay nhau lên núi thiền định. Nhiều người hỏi tôi: tu làm gì, làm sao mà phải tu, sống giữa đời thường như này có phải sướng không? Câu hỏi đó chắc cũng chẳng khác việc người ta hỏi tại sao những vị quân nhân kia nhất quyết hy sinh tính mạng mình để bảo vệ tổ quốc, hòa bình thế giới. Hay hỏi những vị bác sĩ kia sao cứ phải ở lại vùng gian khổ để cứu chữa bệnh nhân gặp nạn.

Trong các kiếp sống trước của mình, có lần tôi đã là một tiểu đội trưởng dẫn những chiến binh thiện xạ đi đầu mở màn trận chiến. Có lần thì tôi là người lính, ra sức chiến đấu, chém giết đối phương để bảo vệ cho phe mình. Vết thương trên da thịt lúc đó tái hiện như thật trên cơ thể. Người đồng đội gọi tên tôi, giữ vết thương và động viên tôi cố lên. Hay cả khi tôi chứng kiến người yêu thương tôi, vì đỡ mũi tên cho mình mà hy sinh ngay trên tay tôi. Hay là những cảm giác ấm áp nhưng tiếc nuối khi tôi là người quân y băng bó và chăm sóc cho những người lính thương vong. Tôi đã chọn là người như vậy trong nhiều kiếp sống của mình.

Có lẽ vì vậy, mà kiếp sống này, tôi là nữ nhưng vẫn là một Thất Sát tinh. Từ nhỏ, tôi nghĩ cách bảo vệ những bạn bè yếu thế hơn mình. Lớn lên, tôi nghĩ phải là một người chiến sĩ trên mặt trận kinh tế, sáng tạo và làm đẹp cho đất nước mình. Và giờ, thì tôi lựa chọn là một cái cây bóng mát cho những người khác. Một việc tưởng như đơn giản mà chẳng hề đơn giản chút nào. Tôi có đủ yên bình, có đủ vui vẻ, có đủ sức khỏe, có đủ hạnh phúc, hay tâm có đủ rộng lớn để mà bao dung hết tất thảy không?

Giống như những con người trong phim HDMT, họ chiến đấu vì cái thiện, vì hòa bình, chứ không phải vì một lợi ích cá nhân nào đó. Kiếp này là Thất Sát tinh, nhưng tôi lại ngộ được chữ nhu trong cõi đời, để mà dừng lại việc chém chém, giết giết, việc đao to búa lớn, việc lấy cương để thắng trong các cuộc tranh luận hay xử lý công việc. Vì tất cả, cuối cùng cũng vì hạnh phúc của những người xung quanh chúng ta, dân tộc ta, hay lớn hơn thế giới này. Có thể giải quyết mọi thứ trong hòa bình, nụ cười vẫn dễ chịu hơn là sát thương.

Nhân loại chia làm 3 kiểu người: 1 những người gây tội ác hay hủy diệt, 2 những người bảo vệ và tái tạo, 3 là những người thờ ơ và để cho kiếp sống của mình trôi qua dật dờ, nhưng lại rất hay kêu la ơ hờ. Mà loại thứ 3 thì chiếm tới hơn 90% loài người. Nhiều lúc, cũng mong rằng mình là người có thể đánh thức một phần nào những trái tim vô cảm trong 90% số người này, nhưng có thể là bất lực, giống như một người bác sĩ không đủ cả trình độ chuyên môn, lẫn thuốc thang ở trong tay khi đối diện với bệnh nhân vậy.

Tử tử sinh sinh. Vòng đời cứ xoay vần trong thế giới hỗn độn của loài người này. Kiếp này mình cũng là người, là người trong cuộc. Chẳng thể như lúc mình đứng bên ngoài không gian, nhìn xuống trái đất, thấy loài người tranh giành, xâu xé, … Nhưng hiểu được nó, thì bình thản đối diện và đón nhận. Nó xoay đủ một vòng thì nó sẽ sang vòng khác, cũng chẳng đốt cháy giai đoạn được. Chỉ là nếu bi lụy, vòng quay đó trôi qua rồi lại tái tục, thậm chí khéo còn cháy khét. Nhưng hân hoan đón chào nó, thì vòng quay như bánh xe mặt trời, huy hoàng với ngàn bông pháo hoa rực rỡ.

Rồi cuối cùng, nhân duyên ghép mệnh 4 con người mà người ta gọi là gia đình này, cũng sẽ tới lúc ở 4 mặt trận khác nhau. Chữ tình kéo lại để thắp sáng hay để day dứt là tùy thuộc ở mỗi người. Chỉ biết rằng, chúng tôi đã từng ở bên đúng nghĩa là một gia đình, cùng huấn luyện nhau và đồng hành để hoàn thành chung một nhiệm vụ.

Mạn nghi

Bạn còn nghi ngờ nữa không?

Khi còn lòng Nghi, là bạn còn cho rằng thế này mới là đúng, thế kia là sai, thế này là thật, thế kia là giả. Tâm thức đã phân biệt đối tượng, áp tri kiến, hay áp tưởng tri là những kiến thức giới hạn của mình lên để đánh giá đối tượng rồi.

Mọi thứ vốn dĩ đã không thật, áp thêm cái không thật của bạn thành ra tất cả như ảo ảnh lung linh. Bạn không nghi tức bạn cho đấy là thật là tốt. Bạn hài lòng, bạn an trú trong đó. Bạn nghi tức là bạn cho đó là không thật là không tốt, bạn phiền não và muốn rời xa, tránh xa nó.

Tôi còn nhớ, ngày tôi chưa biết yêu là gì, có một anh học khóa trên đã nói: tình yêu bắt nguồn từ sự ảo tưởng của cả hai bên. Người nam nghĩ người nữ yêu mình và ngược lại. Ảo tưởng đó được xây dựng mạnh mẽ và họ dẫn tới tình yêu. Khi họ trong tình yêu một thời gian, họ hết ảo tưởng thì mọi thứ sự thật được phơi bày, họ sinh nghi và chia tay. Lúc đó tôi không hiểu lắm, nhưng về sau thì tôi quan sát đúng là vậy. Người con trai ghi nhận các dấu hiệu và nghĩ người con gái bật đèn xanh và họ hẹn hò. Người con gái nghĩ họ hẹn hò, họ chăm sóc, họ quan tâm mình là yêu nên nhận lời. Và sau một thời gian, họ lại dùng các dấu hiệu để cho rằng người kia phản bội mình, k còn yêu mình nữa.

Lấy ví dụ như vậy để các bạn thấy rõ, chúng ta đang sống hoàn toàn ảo tưởng, và thái độ chúng ta với sự ảo tưởng đó là tin hay không tin hay là nghi hay không nghi mà thôi. (Tin hay nghi như nhau). Câu nói chúng ta thường thốt ra: còn tin nhau thì ở bên nhau, đã không tin thì tốt nhất không yêu, ở bên làm gì.

Ở đây không bàn nhiều tới việc con người ta nghi ngờ như một thói quen, hay nghi ngờ làm tổn thương tình cảm thế nào. Tôi muốn chỉ ra, sự nghi ngờ khiến bạn không thể an trú tâm mình. Tiếp cho câu ở trên: bạn tin – không nghi, bạn an trú trong ảo tưởng, bạn không tin – nghi bạn không an trú và tìm cách xa lìa.

Bạn hãy tưởng tượng, bạn đang ở trong một căn nhà. Bạn đang ngồi đó. Nếu bạn tin ngôi nhà này bình an, chắc chắn, bạn sẽ ngồi đó. Bạn nghi rằng ngôi nhà này sắp sụp đổ vì gió bão sắp nổi lên, bạn tìm cách rời khỏi ngôi nhà đó và không yên tâm chút nào.

Tâm bạn là bạn. Còn tất cả những cái bên ngoài kia chính là ngôi nhà bạn đang trú. Nếu bạn bình an, bạn can đảm, bạn không sợ hãi nắng mưa, gió bão, bạn có cần tìm cho mình một ngôi nhà để trú không? Không. Và lúc đó bạn tin vào chính bạn dù bất kể điều gì đến bên ngoài, hay bạn không tin chính bạn và lo rằng mình không đủ sức để đấu tranh với mọi thứ bên ngoài đang tới.

Bạn còn lòng nghi là bạn còn khiến chính bạn đau khổ
– bạn còn tri kiến, còn áp đặt cái đúng, cái tưởng của mình lên đối tượng
– bạn còn tìm cầu những dấu hiệu của đối tượng khiến bạn cảm thấy yên lòng 
– bạn còn để tâm mình chạy lăng xăng, phụ thuộc vào đối tượng, để đối tượng quyết định sự vui, hạnh phúc của mình
– và hiển nhiên, bạn chẳng thể ngừng việc nghi ngờ, nếu có một vài lúc nào đó bạn tin bạn vui, sau đó dấu hiệu biến mất bạn lại buồn.

Bạn như con rối của cuộc đời. Cuộc đời nó cho bạn tin, bạn tin. Cuộc đời nó cho bạn không tin bạn không tin. Và bạn cứ giật đùng đùng giữa tin và không tin vì các dấu hiệu liên tục thay đổi. Ôi mệt thật. Viết cái bài này mà tôi cũng thấy tâm mình nhảy cà tưng, cà tưng theo sự tin hay nghi của mình.

Nên là một là ảo, bạn phải cho mọi thứ ảo tung chảo. Tức là đã đặt ra chữ tin rồi thì cứ tin đi, tin một cách mù quáng cũng được. Cứ tin đi cho đời màu hồng, cho đời tươi đẹp. Có thể, sự tin tưởng ngu ngốc đôi khi đập cho bạn vài phát đau điếng nhưng nó khiến tâm bạn an lành và vui thích. Vậy thì cứ tin thôi. (Giống kiểu mấy chị có chồng bảo nhau, đã lấy chồng thì phải tin thôi, nhắm mắt cho qua. 🤣🤣)

Hai là chỉ tin chính mình thôi. Hướng tâm mình vào bên trong. Đừng chạy lăng xăng ra bên ngoài, đừng đánh giá đối tượng, đừng nhận biết dấu hiệu, đừng tìm cầu cái để tin. Cái này nghe có vẻ mặc kệ đời và có thể còn có thái cực mù quáng hơn cả cái tin ở trên khi mà sự tin của mình vào chính mình trở thành kiêu ngạo và chấp thủ chính mình ấy ấy nhỉ.

Rốt cuộc lại là. Bạn đừng hướng tâm mình ra ngoài, đừng phụ thuộc mình vào đối tượng, đừng đánh giá phán xét nữa. Can đảm và không sợ hãi dù đời có thế nào. Bình thản kể cả ngày mai mọi thứ tan đàn xẻ nghé, trái đất sụp đổ dưới chân. Như vậy là bạn đã hiên ngang mà bước trên sa mạc của cuộc đời đầy nóng bỏng mà tâm bạn vẫn an lành nở hoa rồi.

Yêu thương bạn và yêu thương tôi nữa chứ!

Tôi tốt đẹp?

Bạn còn giữ ý niệm: Tôi tốt đẹp mà – nên nếu ai đó có lỡ nhổ nước bọt vào tôi thì đó là một hành động vô liêm sỉ?

Đợt này giải quyết một đống các nghiệp lực mang tên thị phi. Chuyện từ đẩu từ đâu, mình chẳng làm gì cả, mà họ có thể viễn tưởng ra để đặt điều về mình. Và bình thường theo thói quen, đó là việc giải thích, chứng minh mình không phải như vậy, không hề có chuyện đó.

Nhưng rồi nhận ra nhiều điều: 
– Dù bạn giải thích bằng bất cứ phương tiện nào, kiểu nào, họ đã viễn tưởng thì đầu họ vẫn viễn tưởng không thể dừng lại được, câu chuyện thậm chí còn theo chiều hướng xấu đi vì a ra b, ra c, giờ thêm đống dữ liệu nữa ra b’, c’ … tùm lum tóe loe cả ra. 
– Nếu bạn có lỡ làm sai so với chân lý, nếu là người trí, họ sẽ nhẹ nhàng góp ý với bạn, còn nếu không thì họ sẽ bla bla. Vậy là vô tình bạn lại rơi vào cái bẫy của kẻ vắng trí.
– Nếu bạn không sai so với chân lý, nhưng kẻ vắng trí thì làm sao mà hiểu nhưng lại rất thích ra vẻ nên lại thích quay ra dạy khôn bạn, rồi lại còn cho là bạn thật là dở hơi, kì dị….

Dầu sao mấy cái này nhận ra này vốn dĩ vẫn là lý thuyết, xưa biết rồi mà vẫn xung lên, vẫn phải nói vào mặt người ta cho ra ngô ra khoai, thậm chí nói để chứng minh 2 điều dưới: mày là kẻ ngu nên mày tốt đã dạy tao, mày là kẻ ngu nên mày k thể hiểu nx gì tao làm, tao nói.

Giờ thì mình làm mọi thứ chậm lại một nhịp. Chưa nói vội, nhưng nghĩ. Nghĩ càng nhiều thì càng điên, càng điên thì càng đau. Cảm xúc có vấn đề nó sẽ biểu hiện lên thân thể. Yêu, hay ghét ai đó thì vùng ngực đều đau. Nhục thật. Và lần này thì cái vùng ngực của mình đau như ai ốp một mảnh da nóng vào. Vì điên mà, điên mà không chửi được nó. Ngồi mà nghĩ ra đủ tình huống để chửi nó sao cho nhẹ nhàng nhất, trí thức,văn minh nhất. Hờ hờ.

Đến khi không chịu được thì mình đành ngồi thiền. Mọi lần điên lên thì k thể thiền thọt gì hết đâu. Các suy nghĩ nối đuôi nhau, đuổi nhau loạn xì ngậu trong tâm trí, thậm chí càng ngồi tĩnh càng điên vì các suy nghĩ nổi lên để xử lý vấn đề tồn đọng càng rõ. Nhưng lần này là cơ hội tốt để thiền năng lượng tình thương.

Cơn đau bắt đầu dồn đến, suy nghĩ như vũ bão vần vũ trong tâm trí. Tác ý: cảm ơn những điều đau đớn, cảm ơn những suy nghĩ đang như những đoàn quân khổng lồ xâm chiếm mảnh đất tình yêu, cảm ơn cả những người đã gây nên câu chuyện thị phi cho mình.

Nếu tới đây mà vẫn đặt tâm trí vào việc đi giải thích thì bạn nhận ra, tâm mình đã vắng mặt trong cơ thể mình. Nó đang ở bên người kia, nó đang ở rất xa. Và việc tâm du hành này thật là tổn hao năng lượng giống như cái thân thể này phải đi bộ vậy – dù tâm trí k p đi lại thô thiển như thế. Và tôi lập tức thu tâm về, không nghĩ tới việc đó nữa. Đặt tâm mình trở về ngôi nhà của nó, nơi yên bình và tình yêu mình đã tạo ra. Bắt đầu quan sát từng cái đau trên ngực. Mỗi một cái đau như một bông hoa đang bị sâu. Bắt từng con sâu trên từng cánh hoa, vuốt ve từng cánh hoa, tưới những giọt nước thanh khiết lên cho chúng. Hơi thở nhẹ nhàng vào ra. Tâm trí đã không còn bay bổng nữa. Những cơn đau dịu dần. Muôn ngàn đóa hoa đang nở rực rỡ đẹp đẽ. Tâm bạn hân hoan tràn đầy tình yêu.

Và nó hiểu rõ 3 điều nhận ra trên. Hóa ra bấy lâu mình cứ nghĩ mình tốt đẹp và coi những kẻ vô tình nhổ nước bọt vào mình là vô sỉ. Không có gì là tốt đẹp cả, ngay cả bạn cũng thế, bạn tồn tại được bao lâu, bạn là gì so với tự nhiên này đâu mà tốt hay không tốt. Bạn cứ mải mê nghía sang vườn nhà thằng khác mà bỏ quên vườn nhà mình mất rồi đó.

Thôi thì, mình lại seo phì. Nhưng mà nhìn cái ảnh này thấy ngay là tâm đang mải chửi thằng khác haha 🤣🤣

Tình yêu viên mãn

Trên hành trình cuộc đời, cái chúng ta quan sát không phải là được – mất cái gì, đúng – sai như thế nào, cái nào tốt – cái nào xấu. Có thể thấy được cái gì đã gieo, cái gì đã nảy, cái gì đã trổ bông, cái gì đã gặt, coi như đoạn đường còn lại sống trong thanh thản, tránh được các nghiệp vô lý tác ý.

Cũng là cơ hội để các nghiệp từ sâu trong quá khứ, tiềm thức được diễn sinh. Có thể đau đớn, có thể cận tử. Việc của chúng ta là mỉm cười, đón nhận, tri ân. Cơ hội thấy và diệt đó chính là ân sủng.

Thư thái, ngắm những đóa sen sắp tàn, chép lại đoạn mình đã viết khi ngắm nhìn nhân gian.

Tình yêu của người già – tình yêu viên mãn

Nhìn 2 họ tha thẩn bên nhau, nở những nụ cười nhẹ nhàng, ta biết họ thực sự viên mãn với tình yêu của mình, chứ không phải họ bên nhau vì tình nghĩa. Nếu bên nhau về tình nghĩa, họ lặng lẽ nhưng cô độc trong chính tâm hồn của mình. Họ cần thấy đủ, họ cần thấy bình an, họ cần thấy nhau trong nhau để có thể mỉm cười.

Bạn có thể thấy ở tình yêu của người già. Họ không bên nhau vì nhục dục. Họ không bên nhau vì trách nhiệm con cái. Họ không bên nhau vì tham vọng tiền bạc hay danh vọng. Họ không bên nhau để cùng dạo chơi, cùng hưởng thụ. Vì họ đã già, họ chẳng thể còn đáp ứng những mong muốn đó, hay đã đủ sóng gió để họ hiểu họ không cần những điều đó. Họ bên nhau đơn giản người kia chính là cả thế giới của họ.

Một thứ tình yêu xét ra thật là kì lạ. Vì loài người vốn dĩ yêu theo kiểu, không yêu vì người đó vì đẹp, thì sẽ vì tài, vì tiền hay vì phù hợp, thậm chí vì lý do gì gì đó theo kiểu style của họ. Thật chẳng có tình yêu nào chẳng vì lý do gì như vậy. Nhưng sự thực có một thứ tình yêu như vậy như các bạn đã thấy – tình yêu của người già.

Vậy, ngay từ bây giờ chúng ta hãy học cách để yêu như người già. Buông xuống mọi bản ngã cá nhân. Buông xuống những chấp niệm định kiến phải thế nọ phải kia. Buông xuống những trách nhiệm ràng buộc. Để tận hưởng một tình yêu viên mãn.

Nhìn nhau và mỉm cười nhẹ nhàng. Trong tâm trí, trong ánh mắt chỉ có giây phút hiện tại mà thôi.

Đập chuột

Con người rất thích cho mình cái quyền giúp người khác tốt lên, tốt hơn, và tự coi đó là một điều tốt, tự coi mình là anh hùng.

Con người cũng rất thích làm toán và rất giỏi làm toán. Đầu tiên, người ta đưa ra các tiêu chuẩn để hình thành lên phép bằng, lớn hơn hay nhỏ hơn. Sau đó người ta đưa ra các kết quả để đặt mọi thứ vào phép True hay False.

Người ta cứ nghĩ người ta giỏi mà quên mất F(x) của cuộc sống phụ thuộc vào X, mà X là tập hợp các biến. Chỉ cần một biến thay đổi thì F(x) cũng thay đổi. Hay một biến thay đổi, để giữ cho F(x) không đổi thì các biến khác phải thay đổi.

Chính vì thế mới nảy sinh cái quyền bình chỉnh người khác (bình luận và chỉnh đốn): nói thế này không được, làm thế này không đúng, phải thế này thì tốt hơn, phải thế kia thì mới ổn.

Nhưng “tiên sư cha chúng mày” được phát ngôn từ cái mồm xinh đẹp cũng sẽ xuất phát khi một biến X bị đập cho méo mó rồi.

Qua nay Tết đoan ngọ, ngày dương khí cao nhất trong năm. Hỏa Linh nhà em phát tác. Dù không muốn đập chuột, nhưng loài chuột cứ thích rúc rích, gặm nhấm nhà em thì em cần phải đập. Đập, đập, đập….

Chân ái

Có những người phụ nữ không biết nói ngọt, nhưng có thể hy sinh tất cả cho người đàn ông của mình. Còn người đàn ông thì lại muốn được yêu, được tôn trọng thông qua lời nói. Nếu chỉ có thể nghe bằng tai bạn không thể nào chạm tới trái tim.

Có những người phụ nữ không thể ở bên người đàn ông của mình, nhưng có thể hy sinh tất cả tạo ra cả một vùng trời cho anh ấy dừng chân. Còn người đàn ông thì lại thích một nơi nhiều hoa bướm, cây xanh, cảnh đẹp. Nếu chỉ có thể nhìn bằng mắt bạn cũng không thể nào thấu tỏ trái tim chân ái.

Điều lạ là, có rấtnhiều người im lặng để nghe người khác nói, nhưng lại không hề biết nghe bằng trái tim. Thông tin ngôn ngữ dừng lại ở tai và được định kiến, tri thức chặn đứng ngoài màng nhĩ. Và tương tự với nhìn cũng vậy. Người ta có thể rất chăm chú bạn, nhưng không hề biết nhìn thấy sự thực. Thông tin hình ảnh dừng lại ở giác mạc và được chặn đứng chẳng kịp tới võng mạc.

Tại sao BIẾT ƠN có thể giúp người ta lại gần nhau hơn. Vì ở đó con người ta hạ cái TÔI của mình xuống, lắng nghe không chỉ bằng tai mà bằng trái tim. Người ta không dùng định kiến, kiến chấp, tri thức của mình nghe, hay nhìn bạn. Người ta mở lòng với tất cả ngôn ngữ và hình ảnh của bạn. Không còn sự chấp trước về câu từ, về hình tướng. Ở đó các trái tim chạm vào nhau hình thành nên CHÂN ÁI.

Con người hay nhầm lẫn sự chân ái trong các mqh với các tình cảm cá nhân khác mang tên như tình bạn, tình yêu… Nếu chân ái với nhau, ở đó không có đúng, không có sai. Ở đó chỉ có niềm vui, sự san sẻ, bên nhau thậm chí cũng chẳng cần nói, xa nhau cũng chẳng làm thay đổi. Nhưng mqh cá nhân nào ở đó có được mất, ở đó đòi hỏi sự công bằng cho và nhận, ở đó phân tích được đúng sai của người kia đều là có mặt của cái Tôi cá nhân. Chân ái vắng mặt cái Tôi.

Chỉ tiếc là, người hiểu được chân ái thì quá ít. Mà người có được chân ái thì càng ít hơn.

Giết sâu bọ

Tết Đoan ngọ – ngày giết sâu bọ. Nhưng mấy ai hiểu, sâu bọ bên ngoài làm sao nguy hại bằng SÂU BỌ TÂM HỒN.

Sâu bọ tâm hồn là gì?

Những định kiến, tri thức chính là những cái kén đẹp đẽ bọc lấy tâm hồn bạn. Nó khiến bạn không thể mở rộng lòng mình với thế giới. Nó khiến bạn không thể nghe, không thể cảm bằng trái tim. Nó khiến bạn dần dần trở lên cô lập, khô quắt, tóp tép tâm hồn trong cái kén mà bạn tự hào đó.

Những chấp niệm, hay suy nghĩ tiêu cực là những con sâu đục khoét, gặm nhấm, dần dần làm thối rữa, mục nát tâm hồn bạn. Nó dần dần khiến bạn chẳng còn sức sống. Nó khiến bạn chán ghét người khác, hay cuộc sống này. Nó khiến bạn trở nên xấu xí, méo mó, sùi sào.

Bạn có sẵn sàng bắt sâu bọ của tâm hồn mình?

Chúc bạn giết sâu bọ thành công làm xanh tươi CÂY TÂM HỒN của mình nhé.

Hôn nhân là nơi giết chết tình yêu?

Giờ thì mình đã hiểu, tại sao hôn nhân lại nơi giết chết tình yêu?
Khi hai người yêu nhau, tưởng được đẩy lên cao độ. Quá tưởng sẽ dẫn tới hành. Chỉ có hành mới thấy được nhân và quả cùng sinh cùng diệt.

Nên tại sao, tình yêu dang dở là tình yêu đẹp nhất. Vì tại đó tưởng vẫn được giữ, và vì chưa qua biên giới của hành nên tưởng càng ngày càng lớn, càng đẹp, không thể sinh cũng không thể diệt. Chấp niệm vẫn đó, ở yên đó, có cơ hội là nó bùng phát.

Tại sao thuận tự nhiên? Thuận tự nhiên để mọi thứ trải qua đủ ngũ uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức, trải qua đủ sinh diệt, để qua đó hành giả tuệ tri được. Tâm đối diện, nhận diện được bản chất của uẩn, nhận diện được nhân và quả là cái cần của người tu hành. Không phải là trốn tránh, không phải là đoạn niệm khi chỉ biết điều đó là khổ, đó là vô thường nên né tránh, đi vòng qua hoặc làm cho mọi thứ trở thành sa mạc hay tự nhốt mình vào lồng kính, hay ẩn tu khi nghĩ điều đó làm mình thanh tịnh.

Đường đi thẳng là đường ngắn nhất, cũng là con đường gian nan nhất, nhưng cũng là con đường có thể khiến người ta trưởng thành nhất. Có thể đi qua được ngũ uẩn, có thể thấy được sự sinh diệt của thập nhị nhân duyên là đạt được minh tuệ.

Bậc alahan là bậc đã trải qua khổ, thấu tri được khổ, tuệ tri được duyên – nhân quả của nhân sinh.

Heyza, nghiệp đang dẫn mình vào tưởng, nghiệp tác động lên tưởng, tưởng tri thông các đối tượng. Mình đã hiểu tại sao thày Thích Nhất Hạnh đặt tựa đề quyển sách nói về Duyên – Nhân Quả là Đập vỡ vỏ hồ đào.

Các cặp vợ chồng đều phải trải qua khổ, hiểu về duyên nên mới có thể tuệ tri được các vấn đề vợ chồng và đời sống sau đó mới hạnh phúc được. Dừng lại khi vừa thấy khổ, hoặc không chịu được khổ đều không thể sang tới bờ bên kia. Các bậc tu đạo phải trải qua đời sống vợ chồng, nếu có thể dụng đạo vào thì sẽ bình yên trải qua nhân duyên này. Còn không, cần nhận thức rõ ràng, và quán sát từng phút từng giây về bài học đạo lớn nhất này chính là Hôn nhân. Tốt nghiệp và thành tựu. 😍😍

Tha thứ

Hôm nay bạn hãy thử:
Trải nghiệm cảm giác THA THỨ cho người khác nhé.

Mình cáu, lâu lắm rồi mới cáu. Tất nhiên là cáu thì phải có lý do cả khách quan và chủ quan rồi.

Nhưng mà, cáu thì mặt sẽ không còn xinh, đêm tức lại ngủ một mình, tính ra chỉ thiệt cái thân, cái tâm thì khó chịu, hậm hực, chỉ muốn hét, xả, giải thích, nói cho bõ tức. Tất cả chỉ đều để bành trướng cái tôi của mình. Tất cả chỉ đều muốn mọi thứ rõ ràng, công bằng, có kẻ đúng, kẻ sai. Mà đâu hay rằng, cả cái trái đất này sai ngay từ khi bắt đầu rồi. Bản thể mình cũng là chằng chịt bởi các sợi nghiệp nên mới có mặt ở đây. Tự mình chui vào cái kén, rồi kêu ầm lên ta vốn là bướm đẹp đẽ, sao lại nhốt ta vào kén chứ.

“Yêu nhé, không ghét nữa.” Uh, thì yêu thôi. 
Quàng tay qua cổ. Thơm nhẹ một cái lên má.

Cảm nhận được rằng: tha thứ là cảm giác Hạnh phúc nhất mà loài người có được.

Nếu bạn đang giận ai, hoặc hãy tìm một người bạn giận từ lâu, nhắn cho người ấy: tôi tha thứ cho bạn, hoặc chúng ta làm hòa nhé và trải nghiệm cảm giác tha thứ tuyệt với này.

Yêu thương còn không đủ – giận dỗi để làm gì.

Tham ái

Bạn thích nó mà.

Bạn đáp lời: Vì tôi thích mà. Vì nó tốt mà. Vì tôi thấy thoải mái khi làm điều đó mà. Vì tôi thấy tôi là tôi khi làm điều đó mà.

Khoan hãy bàn tới Quả sau chuỗi nhân duyên bạn gieo. Bàn tới việc trước tiên bạn thích vì:

Bạn thích vì bạn thấy trái tim mình rung động.

Bạn thích vì bạn thấy nó phù hợp với những gì bạn từng mơ ước.

Bạn thích vì nó đúng với các tri kiến của bạn.

Bạn thích vì nó có một điều gì đó rất đặc biệt bạn không lý giải nổi.

Bạn thích vì nó có thể là tiền đề cho những tương lai sau này. (Ví dụ bạn thích tiền vì tiền sẽ giúp bạn được hưởng thụ. Bạn thích anh ấy vì anh ấy sẽ là người đàn ông làm bạn hạnh phúc.)

Tất cả, tóm lại bạn đang thích vì một lý do nào đó, kể cả lý do đó giải thích được hay không giải thích được. Lý do đó thuộc hiện tại, tương lai, quá khứ hay thậm chí cả tiềm thức. Lý do đó thuộc thân, hay thuộc thọ (cảm giác) hay thuộc tưởng (kiến thức).

Tôi vốn là đứa, thích thì làm, không thích có dát vàng cũng không làm. Thích thì gặp, không thích thì có dát vàng cũng không gặp. Và tôi thường gân cổ lên: vì thích mà, thích hay không thích chẳng cần lý do, nên tôi hiểu rất rõ.

Nhưng đằng sau cái lớp vỏ thích hay không thích đó, tất cả đều là một trong những lý do trên. Tâm thức bạn thực ra ngay khi chạm vào đối tượng, nó liền khởi lên một chuỗi các phép so sánh, i như máy tính tìm gương mặt tội phạm trong kho dữ liệu vậy. Nhưng bộ não con người là 1 cái CPU tốc độ cao cỡ i50-100, nên việc so sánh hay load dữ liệu bạn đó nó nhanh đến mức bạn không thể nhận ra. Và khi dữ liệu trùng với thích, hay không thích, hay trung gian, lập tức enter và báo hiệu cho bạn bằng một thứ rung động trong cơ thể bạn, tâm trí bạn… báo hiệu cho bạn đối tượng đó là thích hay không thích hay bình thường. Và lúc đó, tay chân, mồm miệng mắt mũi…thậm chí cả các bộ phận khác đều hoạt động theo cơ chế lập trình cho thích là thế này, không thích là thế kia…

Ai ai cũng lựa chọn thích.

Tôi thích anh ấy nên yêu anh ấy.

Tôi thích việc đấy nên tôi sẽ làm việc đấy…

Đơn giản vì thích mang lại cho bạn những vị ngọt theo logic của bạn là nó sẽ nảy sinh. Tôi thích anh ấy nên bên anh ấy tôi sẽ hạnh phúc. Tôi thích việc đấy nên tôi làm nó có kết quả tốt nhất.

Nhưng ai cũng đều có trải nghiệm rằng: ở bên một người mình thích chưa thể là hạnh phúc, làm một công việc mình thích chưa thể đem lại kết quả tốt. Nó còn cần rất nhiều các yếu tố khác nữa. Nhưng bạn lại sẽ nói, tiền đề là thích.

Vâng, vì cái tiền đề là thích nên rất nhiều câu nói giá mà. Và rất nhiều sự thay đổi theo thời gian cái kho dữ liệu thích hay ghét của bạn nó thay đổi tăng giảm theo. Đơn giản vì bạn chưa nhận biết, nhìn nhận đối tượng như thật là, như cái vốn có của nó. Bạn vẫn đang dùng tâm biết ý thức để đối diện, phán xét hay so sánh đối tượng để cho mình cái quyền thích hay không thích. Chính nó là nguồn cơn của chuỗi nhân duyên sai lầm về sau.

Kho dữ liệu thích hay không thích của mình dần dần đang chuyển hết về trung dung mất rồi, hic…

Ngộ được tới đây. Viết tới đây. Còn tại sao, nó là nguồn cơn của sai lầm thì để viết sau… Thấy đó, biết đó mà chưa rõ ràng được. Đơn giản là từ giờ thấu hiểu câu: đừng làm việc đó vì thích nữa, làm đơn giản là làm thế thôi